Đây không phải là nỗi buồn náo động, không là giận dữ hay oán than, mà là nỗi buồn im lặng như một mảnh đất khô, trông chờ một cơn mưa không bao giờ tới. Và trong cái khô cạn ấy, Nguyễn Bính đã để lại một lời thì thầm lặng lẽ: có những điều, khi đã hóa mây, thì không thể nào quay về làm nước nữa.
