Bài thơ “Quả vườn ổi” của Hoàng Cầm tựa như một thước phim quay chậm, nơi những hình ảnh giản dị của làng quê và tuổi thơ được tái hiện qua lăng kính thời gian. Nhưng đằng sau vẻ mộc mạc ấy là những cảm xúc phức tạp, những trăn trở về sự chia lìa, những nuối tiếc về những điều không bao giờ chạm tới, và cả một nỗi buồn sâu lắng len lỏi trong từng dòng thơ.
