Thất bại là mẹ thành công

Thất bại là mẹ thành công – Một cái nhìn đa chiều

“Thất bại là mẹ thành công” là câu nói quen thuộc trong tiếng Việt, và cũng là một chân lý phổ quát được nhiều nền văn hóa khác nhau công nhận. Ngạn ngữ Trung Quốc có câu “Thất bại vi thành công chi mẫu” (失敗為成功之母), người Nhật nói “失敗は成功の母” (shippai wa seikō no haha) đều có nghĩa là “Thất bại là mẹ thành công”. Người phương Tây cũng có những cách diễn đạt tương tự như “Failure is the stepping stone to success” (Thất bại là bước đệm đến thành công); “Failure leads to success” (Thất bại dẫn tới thành công). Dù được thể hiện bằng ngôn ngữ nào, những câu nói này đều gửi gắm một thông điệp: hành trình đi đến thành công thường khởi đầu bằng những thất bại, vấp ngã và trải nghiệm không như mong đợi.

Cái võng

Bài thơ “Cái võng” – Định Hải

Bài thơ “Cái võng” của nhà thơ Định Hải tựa như một khúc nhạc nhẹ nhàng, gợi lên hình ảnh thân thuộc và đầy yên bình trong cuộc sống thường nhật. Từng dòng thơ ngắn gọn, lời lẽ giản dị nhưng chan chứa tình cảm, bài thơ mở ra một thế giới nhỏ bé mà sâu sắc, nơi tình yêu thương và sự bình yên hòa quyện trong từng nhịp võng đưa.

Một mái nhà chung

Bài thơ “Một mái nhà chung” – Định Hải

Bài thơ “Một mái nhà chung” của nhà thơ Định Hải là một bản nhạc êm đềm nhưng vang vọng, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu đối với thiên nhiên, cuộc sống, và khát vọng đoàn kết, hòa bình. Tác phẩm mở ra một thế giới đầy màu sắc, nơi mỗi sinh vật đều có chốn nương náu riêng, và cùng nhau chia sẻ một mái nhà lớn mang tên Trái Đất.

Bàn tay cô giáo

Bài thơ “Bàn tay cô giáo” – Định Hải

Trong bài thơ “Bàn tay cô giáo”, nhà thơ Định Hải đã khắc họa một hình ảnh thật đẹp, thật nhân văn về đôi bàn tay của người cô giáo – biểu tượng của sự yêu thương, tận tụy và dìu dắt bao thế hệ học trò. Đôi bàn tay ấy không chỉ là phương tiện giảng dạy mà còn là hiện thân của trái tim chan chứa tình yêu và trách nhiệm với học trò, với tương lai của đất nước.

Bài ca Trái Đất

Bài thơ “Bài ca Trái Đất” – Định Hải

Bài thơ “Bài ca Trái Đất” của nhà thơ Định Hải mang đến một thông điệp mạnh mẽ và đầy ý nghĩa về tình yêu, trách nhiệm đối với hành tinh xanh – mái nhà chung của tất cả chúng ta. Những câu thơ trong trẻo mà sâu sắc ấy không chỉ là bài học quý giá dành cho thế hệ trẻ mà còn là lời nhắc nhở cho tất cả mọi người về sự cần thiết của hòa bình, đoàn kết và bảo vệ Trái Đất.

Sống khổ và phấn đấu

Bài thơ “Sống khổ và phấn đấu” – Hàn Mặc Tử

Bài thơ “Sống khổ và phấn đấu” của Hàn Mặc Tử là một lời tự sự mạnh mẽ, đầy bi tráng nhưng cũng không kém phần kiên định, gửi gắm tinh thần vượt qua nghịch cảnh. Từng câu thơ vang lên như lời kêu gọi, không chỉ thể hiện cái nhìn sắc sảo của nhà thơ về cuộc đời mà còn là nguồn cảm hứng để chúng ta đối mặt với thử thách bằng lòng kiên trì và ý chí bất khuất.

Trăng vàng trăng ngọc

Bài thơ “Trăng vàng trăng ngọc” – Hàn Mặc Tử

Bài thơ “Trăng vàng trăng ngọc” của Hàn Mặc Tử là một bản nhạc huyền bí, nơi ánh trăng trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp tuyệt đối và thiêng liêng. Qua từng câu chữ, nhà thơ không chỉ bày tỏ tình yêu tha thiết với trăng mà còn gợi mở những ý niệm sâu sắc về nghệ thuật, tâm hồn và niềm tin siêu thoát.

Trút linh hồn

Bài thơ “Trút linh hồn” – Hàn Mặc Tử

Hàn Mặc Tử, người thi sĩ của nỗi đau và tình yêu, đã để lại cho đời những vần thơ đầy cảm xúc, nơi tâm hồn ông trăn trở, khắc khoải trong từng con chữ. “Trút linh hồn” là một bài thơ đặc biệt, vừa như một lời từ biệt vừa là tiếng vọng của một tâm hồn đang giằng xé giữa tình yêu, tuyệt vọng và khát khao được nhớ đến.

Đà Lạt trăng mờ

Bài thơ “Đà Lạt trăng mờ” – Hàn Mặc Tử

Bài thơ “Đà Lạt trăng mờ” của Hàn Mặc Tử là một bức tranh huyền ảo, nơi thiên nhiên và cảm xúc con người hòa quyện trong một không gian đầy mê hoặc. Từng câu thơ như dòng suối chảy róc rách giữa đêm khuya, dẫn dắt người đọc vào thế giới của sương khói, trăng sao và những rung cảm tinh tế nhất của tâm hồn.

Đêm khuya ở làng quê

Bài thơ “Đêm khuya ở làng quê” – Hàn Mặc Tử

Hàn Mặc Tử, với tâm hồn nhạy cảm và trái tim luôn khát khao cái đẹp, đã vẽ nên một bức tranh làng quê trong bài thơ “Đêm khuya ở làng quê”. Bài thơ không chỉ là một lát cắt tĩnh lặng của đời sống nông thôn mà còn chất chứa nỗi niềm cô đơn, sự u buồn và cả niềm mơ mộng vượt thoát khỏi thực tại.

Cảm nhận bài thơ: Vua tâm – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Vua tâm – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Lời thơ của Thượng Sĩ không phải để giảng giải, mà để phá tan chấp niệm. Đừng cố định tâm vào những điều đã biết, bởi tâm vốn vô tướng, vốn lặng lẽ như nước hồ thu. Nếu một ngày nào đó, ta bật cười giữa trưa nắng mà nhận ra màn đêm đang tỏa rạng trong chính mình, ấy là khi tâm vương đã hiển bày.

Cảm nhận bài thơ: Vật không thể tuỳ theo mọi người – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Vật không thể tuỳ theo mọi người – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ không chỉ là một lời than vãn về sự bạc bẽo của thế gian, mà còn là một lời nhắc nhở: không phải ai cũng có thể tiếp nhận chân lý, và không phải lúc nào chân lý cũng được đặt vào đúng chỗ. Nhưng dù vậy, người hiểu đạo không vì thế mà bi quan, mà phải biết giữ gìn chân lý, dành cho những người thực sự có duyên. Giữa nhân gian mờ mịt, chỉ cần một người tri âm, thì âm thanh của đạo vẫn vang vọng mãi.

Cảm nhận bài thơ: Vào vòng cát bụi – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Vào vòng cát bụi – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ của Tuệ Trung Thượng Sĩ vừa mang dáng dấp của một cuộc hành trình, vừa là một tiếng cười giữa dòng đời biến động. Không có sự chối bỏ, không có nỗi trăn trở bi thương, mà chỉ có một người bước vào bụi đời, rong chơi giữa mọi thịnh suy, và sau cùng, vẫn ung dung nhìn hoa nở trên đài xuân.

Cảm nhận bài thơ: Tự tại – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Tự tại – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ “Tự tại” không chỉ là một lời tự sự mà còn là một lời nhắc nhở: hạnh phúc không đến từ việc nắm giữ, mà từ sự buông bỏ. Khi tâm không còn phân biệt đúng sai, hơn thua, thì dù sống ở đâu, làm gì, cũng đều có thể an nhiên tự tại. Không cần tìm kiếm xa xôi, bởi bình yên thực sự nằm ngay trong chính tâm mình.

Cảm nhận bài thơ: Tự đề – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Tự đề – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ “Tự đề” không chỉ là một sự tự họa mà còn là lời nhắc nhở về con đường giác ngộ. Muốn hiểu được đạo, không thể chỉ dựa vào chữ nghĩa hay giáo lý mà phải tự mình thể nghiệm. Khi tâm đã thông suốt, thì dù nhìn ngọn núi, dòng sông hay cánh rừng tùng biếc cũng đều thấy được chân lý hiển hiện ngay trước mắt.