Cảm nhận bài thơ: Thời tiết an định – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thời tiết an định – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ “Thời tiết an định” không phải chỉ là một áng thơ Thiền, mà còn là một con đường dẫn đến sự an nhiên tự tại. Khi ta buông bỏ bám chấp, thuận theo tự nhiên, nhận ra bản chất thật của mình, thì chẳng còn gì có thể làm ta xao động. Giữa dòng đời dâu bể, nếu ta có thể lắng lòng mà cảm nhận, biết đâu ta cũng sẽ tìm thấy chính mình trong những lời thơ của Thượng Sĩ.

Cảm nhận bài thơ: Thoát đời – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thoát đời – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ là một lời nhắc nhở: giải thoát không nằm ở sự trốn chạy khỏi cuộc đời, mà là chuyển hóa tâm ngay giữa đời. Khi thấy rõ bản chất của mọi thứ, khi không còn bám chấp, thì đời này chính là Niết-bàn, từng bước chân đều là bước chân tự do, và ánh mặt trời trí tuệ sẽ luôn tỏa sáng trên con đường ta đi.

Cảm nhận bài thơ: Thăm bệnh đại sư Phúc Đường – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thăm bệnh đại sư Phúc Đường – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Lời thơ không bi lụy mà lại khoáng đạt, ung dung. Đó chính là tâm thế của người đã thấu suốt sinh tử, không còn bận tâm về được mất, đau khổ hay vui sướng. Bởi lẽ, giữa sóng gió vô thường, chỉ cần nhận ra bản thể chân thật của chính mình, thì ngay cả bệnh tật cũng không còn là trói buộc – mà chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua đời.

Cảm nhận bài thơ: Thả trâu – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Thả trâu – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ ngắn nhưng mở ra một thế giới thanh tịnh và thảnh thơi, nơi không có những tranh đoạt, không có những tính toán thiệt hơn. Người mục đồng ấy chính là hình ảnh của bậc trí giả – buông bỏ mọi ràng buộc để sống đời tự tại. Và ta, nếu có một ngày chợt mỏi mệt giữa vòng quay nhân thế, liệu có đủ can đảm để thả dây, buông trâu mà hòa mình vào đồng cỏ xuân?

Cảm nhận bài thơ: Soi mình – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Soi mình – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Lời thơ của Tuệ Trung Thượng Sĩ không chỉ là một lời khuyên, mà là một cánh cửa dẫn đến sự giải thoát. Ai trong chúng ta cũng từng lao đao trong vòng xoáy của danh vọng, cũng từng quên mất chính mình vì những mục tiêu xa vời. Nhưng nếu có thể tĩnh tâm, có thể buông xuống, có thể thôi không níu giữ những điều vô thường, thì ta sẽ thấy mình nhẹ bẫng, thấy đời thênh thang, và thấy bản thân đã ở một tầm cao mới – nơi không còn những trói buộc của hơn thua.

Cảm nhận bài thơ: Ra khỏi bụi hồng – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Ra khỏi bụi hồng – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ ngắn nhưng hàm chứa cả một con đường giải thoát. Đó không phải là sự ép mình xa rời thế gian, mà là sự thức tỉnh giữa đời, để không còn bị ràng buộc bởi những ham muốn vô nghĩa. Một lần buông xuống, một lần an nhiên. Một lần phủi giũ, một lần xong.

Cảm nhận bài thơ: Phàm và thánh chẳng khác nhau – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Phàm và thánh chẳng khác nhau – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Phàm và Thánh chưa bao giờ là hai thực thể đối lập. Cũng như sóng và nước, tuy mang hai tên gọi nhưng thực chất chỉ là một. Khi nhận ra điều ấy, ta sẽ không còn bám chấp vào những danh xưng hư ảo, không còn chạy theo những hư vinh tạm bợ. Chỉ khi ấy, ta mới thực sự sống – sống giữa đời mà không bị đời trói buộc, sống tự do như mây trời, thong dong như cánh chim trên đại dương vô tận.

Cảm nhận bài thơ: Ngẫu nhiên làm (Mơ dậy còn nên xét rõ rành) – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Ngẫu nhiên làm (Mơ dậy còn nên xét rõ rành) – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ của Tuệ Trung Thượng Sĩ là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ. Sống giữa cuộc đời, con người dễ dàng chìm đắm vào những giấc mộng hư ảo, chạy theo danh lợi, vui buồn, yêu ghét mà quên mất chính mình. Nhưng nếu một lần dừng lại, một lần nhìn thẳng vào thực tại, một lần buông bỏ những lăng kính chấp ngã, thì ngay đó, mộng tan – thực hiển bày. Giác ngộ không ở đâu xa, nó ngay trong chính phút giây này, chỉ chờ ta có đủ dũng cảm để nhìn thẳng mà thôi.

Cảm nhận bài thơ: Ngẫu nhiên làm (Giữa nhà không nói, chỉ ngồi yên) – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Ngẫu nhiên làm (Giữa nhà không nói, chỉ ngồi yên) – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ như một bức tranh thiền mặc thủy, chỉ với vài nét chấm phá đã gợi lên cả một thế giới an nhiên tự tại. Lời dạy của Tuệ Trung Thượng Sĩ không nằm ở những quy tắc tu tập khô cứng, mà ở sự buông xả tận cùng. Khi ta không còn cố gắng nắm bắt chân lý, cũng không còn tìm cách dẹp bỏ vọng tưởng, thì chân lý tự nhiên hiển bày, như mây khói lững lờ trôi trên đỉnh Côn Luân.

Cảm nhận bài thơ: Mọi sự đều quy về chân như – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Mọi sự đều quy về chân như – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Tuệ Trung Thượng Sĩ không khuyên ta tìm kiếm một cõi tịnh độ xa vời, cũng không bắt ta phủ nhận thực tại. Ngài chỉ nhẹ nhàng gợi mở: hãy nhìn sâu vào bản chất của mọi sự, buông bỏ những vọng tưởng hư huyễn, để nhận ra rằng ngay trong phiền não đã có hạt giống của giác ngộ, ngay trong sinh tử đã ẩn tàng chân như.

Cảm nhận bài thơ: Mê lầm và giác ngộ không khác nhau – Tuệ Trung Thượng Sĩ 

Cảm nhận bài thơ: Mê lầm và giác ngộ không khác nhau – Tuệ Trung Thượng Sĩ 

Tuệ Trung Thượng Sĩ không cố gắng vẽ ra một con đường cầu kỳ để thoát khỏi mê lầm. Ông chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: đừng chấp vào mê, cũng đừng chấp vào ngộ. Khi không còn chia hai, mọi sự tự nhiên sáng tỏ. Như mặt trời vẫn chiếu sáng dù ta có nhắm mắt hay mở mắt, chỉ cần một lần buông tay, mọi bến bờ sẽ tan biến, chỉ còn lại một bầu trời thênh thang không giới hạn.

Cảm nhận bài thơ: Hoạ thơ huyện lệnh – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Hoạ thơ huyện lệnh – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Qua bài thơ này, Tuệ Trung Thượng Sĩ đã khéo léo vẽ lên con đường giải thoát ngay trong đời sống thực tại. Không cần trốn tránh hay tìm kiếm ở đâu xa, chỉ cần buông bỏ mọi phân biệt, mọi khát khao sở hữu thì tự nhiên sẽ đạt đến cảnh giới thảnh thơi. Câu cuối cùng là một lời nhắn nhủ đầy từ bi: hãy để mọi thứ trôi đi như chính nó, khi không còn vướng mắc thì tự khắc tự do.

Cảm nhận bài thơ: Hoạ thơ Hưng Trí thượng vị hầu – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Cảm nhận bài thơ: Hoạ thơ Hưng Trí thượng vị hầu – Tuệ Trung Thượng Sĩ

Bài thơ không chỉ là một lời họa thơ, mà còn là một lời khai thị đầy từ bi. Tuệ Trung Thượng Sĩ không giảng giải dài dòng, không nói về con đường đạt đạo, bởi chân lý không nằm trong chữ nghĩa. Ông chỉ đơn giản vẽ lên bức tranh một đêm dài, rồi để người đọc tự lắng nghe tiếng nhạn trong tâm mình. Liệu rằng, ta đã nghe thấy tiếng nhạn ấy hay chưa?