Từ bao đời nay, mặt trăng vẫn là biểu tượng của vẻ đẹp huyền bí, của những điều con người khao khát nhưng chưa thể chạm đến. Trong thơ ca, trăng luôn gắn liền với những hình ảnh đầy lãng mạn và mộng tưởng. Nhưng với Xuân Diệu, trăng không chỉ là một hình bóng xa xôi để ngắm nhìn mà còn là một miền đất mà con người khao khát khám phá. Và bài thơ Lưng trăng chính là khúc hát về sự vươn lên không ngừng của trí tuệ nhân loại, về cuộc hành trình chinh phục vũ trụ đầy tự hào.
