Kẻ đi đày không chỉ nói về sự lưu lạc về địa lý, mà còn là cuộc lưu đày của tâm hồn, của những ước mơ bị chôn vùi trong thực tại nghiệt ngã. Xuân Diệu đau đớn khi thấy tuổi trẻ bị lãng phí, tình yêu bị dập tắt, và khát vọng sống bị giam cầm trong những bức tường vô hình.
