Có những mùa đông không đến từ gió lạnh, không đến từ những lớp áo dày khoác trên vai, mà đến từ lòng người – nơi những nỗi cô đơn len lỏi vào từng kẽ hở của ký ức. Đan áo của Lưu Trọng Lư là một bài thơ không chỉ kể về một cô gái ngồi đan áo len khi mùa đông về, mà còn gợi lên một tình yêu chênh vênh, hững hờ, một nỗi buồn len nhẹ vào từng sợi len còn dang dở.
