Trong thơ Trần Huyền Trân, ta luôn cảm nhận được nỗi niềm nhân thế sâu xa, một cái nhìn đầy trăn trở về cuộc đời, con người và thời cuộc. “Có dăm cánh lá” là một bài thơ ngắn nhưng chứa đựng nỗi buồn thầm lặng, là tiếng thở dài của kẻ ở lại, nhìn theo những gì đã mất, hoài niệm về những điều đã qua mà chẳng thể níu giữ.
