Bài thơ: Mây cuối trời – Hoàng Nhuận Cầm

Mây cuối trời

Hoàng Nhuận Cầm

Tưởng chẳng còn gì để mất Vân ơi
Lọ mực đổ trên trái tim tan nát
Tình yêu không giống như trong bài hát
Mọi sự trở về đều cay đắng như nhau.

Cũng chẳng còn ai để hờn oán nữa đâu
Bao vết thương cuối cùng rồi cũng khỏi
Điều chưa nói, thì ngày kia anh nói
Chỉ tiếc em như mây vời vợi cuối chân trời.

Có con đường tự dưng hết xa xôi
Đất An Tiêm – mở mắt là thấy được
Khoảng sân ấy và mảnh vườn quen thuộc
Hai bông hồng nở trước lúc em đi.

Ta quen nhau giản dị đến lạ kỳ
Anh như người say trên đường em chợt thấy
Nếu đã tắt – Đêm nay lại cháy
Cầu chúc gì trong ánh sáng Vân ơi…

(Nguồn: Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Hoàng Nhuận Cầm, NXB Hội nhà văn, 2007)

*

Mây Cuối Trời – Dòng Chảy Tình Yêu và Sự Nuối Tiếc Vô Tận

Trong bài thơ “Mây cuối trời”, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm đã dệt nên một khúc tự tình đầy cảm xúc, phơi bày nỗi đau của sự mất mát và nỗi nuối tiếc khôn nguôi khi tình yêu tan vỡ. Từng câu chữ như từng vết khắc sâu trên trái tim người đọc, để lại cảm giác bâng khuâng giữa ranh giới của yêu thương và chia lìa.

Bài thơ mở đầu bằng một sự vỡ òa trong cảm xúc:

Tưởng chẳng còn gì để mất Vân ơi
Lọ mực đổ trên trái tim tan nát

Hình ảnh “lọ mực đổ” không chỉ là biểu tượng của sự hủy hoại mà còn gợi lên cảm giác bất lực, như thể mọi điều đẹp đẽ đã bị làm nhòe đi mãi mãi. Tình yêu, tưởng chừng bất diệt, nay hóa ra không giống những giai điệu êm đềm trong bài hát. Trở về sau đổ vỡ, mọi thứ chỉ còn là dư vị đắng chát của ký ức, một hiện thực tàn nhẫn không thể lẩn tránh.

Nhưng nỗi đau không kéo dài mãi, mà rồi sẽ được thời gian xoa dịu:

Bao vết thương cuối cùng rồi cũng khỏi
Điều chưa nói, thì ngày kia anh nói

Trong sự tan vỡ, nhà thơ nhận ra rằng thời gian vẫn là liều thuốc kỳ diệu chữa lành những vết đau. Nhưng lời hứa hẹn nói lên điều chưa kịp thổ lộ kia chỉ là một sự tự an ủi. Bởi, “em” – hình bóng người con gái tên Vân – đã trở thành một đám mây vời vợi cuối chân trời. Sự xa cách ấy không chỉ là khoảng cách về không gian mà còn là sự xa cách trong tâm hồn, trong ký ức.

Những hình ảnh như “hai bông hồng nở trước lúc em đi” hay “khoảng sân ấy và mảnh vườn quen thuộc” gợi lên khung cảnh gần gũi, thân thương. Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là hoài niệm, là những mảnh ký ức mơ hồ. Mỗi câu thơ chứa đầy sự tiếc nuối, tựa như những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên hành trình tìm lại tình yêu đã mất.

Đặc biệt, câu thơ:

Ta quen nhau giản dị đến lạ kỳ
Anh như người say trên đường em chợt thấy

là một lời nhắc nhở tinh tế rằng đôi khi những điều giản dị nhất lại để lại dấu ấn sâu đậm nhất. Tình yêu đến bất chợt, ngẫu nhiên như một ánh nhìn, một khoảnh khắc định mệnh, nhưng cũng ra đi nhẹ nhàng và để lại sự trống vắng khó diễn tả thành lời.

Khép lại bài thơ là lời cầu chúc chan chứa yêu thương:

Cầu chúc gì trong ánh sáng Vân ơi…

Đây là lời tạm biệt, nhưng cũng là lời chúc phúc. Dù tình yêu đã tan biến, nhưng nhà thơ vẫn mong người mình yêu được bình an, hạnh phúc. Ánh sáng ở đây không chỉ là ánh sáng của ngọn lửa tình yêu còn le lói mà còn là ánh sáng của hy vọng, của niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn.

“Mây cuối trời” là bài thơ viết về tình yêu, nhưng không chỉ gói gọn trong bi kịch của chia lìa. Qua từng dòng thơ, Hoàng Nhuận Cầm như muốn nhắn nhủ với người đọc rằng: Tình yêu, dù có đau khổ, vẫn là một điều kỳ diệu. Những ký ức, dù có cay đắng, vẫn đáng được trân trọng. Và sự ra đi, dù vĩnh viễn, vẫn là nơi tình yêu được lưu giữ mãi mãi, như đám mây cuối trời – xa xôi nhưng không bao giờ biến mất trong tâm trí.

*

Hoàng Nhuận Cầm – Người Lưu Giữ Hồn Thơ Tuổi Trẻ

Hoàng Nhuận Cầm, sinh ngày 7 tháng 2 năm 1952 tại Hà Nội, là một trong những nhà thơ hiện đại nổi bật của Việt Nam. Ông không chỉ là một người sáng tạo với những vần thơ gắn bó với tuổi trẻ, tình yêu, và ký ức chiến tranh, mà còn là một nghệ sĩ đa tài trong lĩnh vực điện ảnh, kịch bản phim và diễn xuất.

Tiểu sử và hành trình sáng tác

Hoàng Nhuận Cầm là con trai đầu lòng của nhạc sĩ nổi tiếng Hoàng Giác. Ông bắt đầu hành trình văn chương tại Khoa Văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội. Năm 1971, giữa lúc đất nước chìm trong khói lửa chiến tranh, ông gác lại việc học để nhập ngũ, chiến đấu trong Sư đoàn 325B trên mặt trận Quảng Trị. Những năm tháng ở chiến trường không chỉ là thử thách mà còn là nguồn cảm hứng cho những vần thơ của ông sau này.

Sau khi đất nước hòa bình, Hoàng Nhuận Cầm trở lại giảng đường, hoàn thành chương trình đại học và bắt đầu sự nghiệp tại Hãng Phim truyện Việt Nam. Ông từng có thời gian làm việc tại Đài Truyền hình Việt Nam trước khi quay lại Hãng Phim truyện và sau đó cùng vợ lập hãng phim tư nhân Điệp Vân.

Thơ Hoàng Nhuận Cầm – Tiếng lòng của tuổi trẻ

Những bài thơ của Hoàng Nhuận Cầm thường mang đậm hơi thở của tình yêu, tuổi trẻ và kỷ niệm. Với phong cách trẻ trung, sôi nổi nhưng không kém phần sâu sắc, ông nhanh chóng chiếm được tình cảm của độc giả, đặc biệt là học sinh, sinh viên. Những tác phẩm như Chiếc lá buổi đầu tiên, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, và Viên xúc xắc mùa thu không chỉ là những bài thơ mà còn là những khúc ca về thời thanh xuân.

Năm 1972-1973, ông đoạt giải nhất cuộc thi thơ Báo Văn nghệ, đánh dấu bước ngoặt trong sự nghiệp văn chương. Năm 1993, tập thơ Xúc xắc mùa thu của ông được trao Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam, khẳng định tài năng và vị thế của ông trong nền thơ hiện đại.

Hoàng Nhuận Cầm – Người nghệ sĩ đa tài

Không chỉ thành công với thơ, Hoàng Nhuận Cầm còn ghi dấu ấn trong lĩnh vực điện ảnh. Ông là tác giả của nhiều kịch bản phim nổi tiếng như Đêm hội Long Trì (1989), Hà Nội mùa Đông năm 46 (1997), và Mùi cỏ cháy (2012). Những bộ phim này không chỉ thể hiện tài năng biên kịch của ông mà còn góp phần tái hiện những lát cắt sống động về lịch sử và con người Việt Nam.

Bên cạnh đó, ông còn tham gia diễn xuất trong các chương trình và bộ phim, nổi bật nhất là nhân vật “Bác sĩ Hoa Súng” trong Gặp nhau cuối tuần và vai nhà thơ trong phim Số đỏ.

Di sản để lại

Hoàng Nhuận Cầm qua đời ngày 20 tháng 4 năm 2021 tại Hà Nội, không lâu sau sinh nhật lần thứ 69. Sự ra đi của ông để lại niềm tiếc thương lớn trong lòng người yêu thơ và nghệ thuật.

Dẫu đã khuất, nhưng những vần thơ, kịch bản phim và vai diễn của ông vẫn sống mãi, như một lời nhắc nhở về một người nghệ sĩ đã dành trọn đời mình để cống hiến cho văn hóa và nghệ thuật Việt Nam. Những tác phẩm của ông không chỉ là kỷ niệm mà còn là ngọn lửa truyền cảm hứng cho các thế hệ sau, khẳng định giá trị của tuổi trẻ, tình yêu và lòng yêu nước.

Hoàng Nhuận Cầm – một nhà thơ, nhà biên kịch, và người kể chuyện đầy tâm huyết – sẽ mãi là biểu tượng của một tâm hồn yêu đời và yêu nghệ thuật không ngừng nghỉ.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *