Cảm nhận bài thơ: Bến đò ngày phiên chợ – Anh Thơ

Bến đò ngày phiên chợ

 

Trời mới sáng, sông còn yên nước lắng,
Mấy vì sao thưa thớt đứng soi hình.
Tiếng hò đò đã vang trên bến lặng,
Trong sương mù chèo động sóng lung linh.

Thuyền ghé bến người người chen chúc xuống,
Tiếng chó kêu, lợn hét nổi vang lừng,
Với tiếng người ồn lên trong luống cuống,
Đặt gánh gồng bồ bịch đổ lung tung.

Rồi cứ thế, đò đầy rời khỏi bến,
Bác lái thuyền điềm tĩnh ngắm sương tan.
Sốt ruột nhất những người đi lỡ chuyến,
Đứng xếp hàng ngong ngóng đợi đò sang.

*

Bến Đò Ngày Phiên Chợ – Nhịp Sống Rộn Ràng Giữa Sông Nước Quê Hương

Trong dòng chảy thời gian, hình ảnh bến đò gắn liền với đời sống sinh hoạt của bao thế hệ người dân quê. Nơi ấy không chỉ là điểm giao thương giữa hai bờ mà còn là chứng nhân cho những nhịp điệu thường nhật của cuộc sống. Bến đò ngày phiên chợ của Anh Thơ khắc họa một buổi sáng nhộn nhịp trên bến sông, nơi con người, thiên nhiên và những thanh âm quen thuộc hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh làng quê sinh động và giàu cảm xúc.

Từ Yên Lặng Đến Náo Nhiệt – Một Buổi Sáng Bắt Đầu Trên Bến Sông

Bài thơ mở đầu với khung cảnh tinh khôi của buổi bình minh trên bến đò:

“Trời mới sáng, sông còn yên nước lắng,
Mấy vì sao thưa thớt đứng soi hình.
Tiếng hò đò đã vang trên bến lặng,
Trong sương mù chèo động sóng lung linh.”

Trước khi nhịp sống tất bật bắt đầu, thiên nhiên vẫn còn đang ngái ngủ. Nước sông yên ắng, những vì sao cuối cùng còn sót lại lặng lẽ in bóng xuống mặt nước. Không gian như một bức tranh thủy mặc, tĩnh lặng và mơ hồ trong làn sương sớm.

Nhưng rồi, tiếng hò đò vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh ấy. Người lái đò cất giọng gọi khách, mái chèo khuấy động dòng nước, tạo nên những gợn sóng lung linh trong sương mờ. Đó là tín hiệu đánh thức một ngày mới, khi con người bắt đầu hành trình mưu sinh của mình.

Nhịp Điệu Hối Hả Của Những Người Đi Chợ

Từ một không gian yên bình, bến đò nhanh chóng trở nên rộn ràng và đầy âm thanh:

“Thuyền ghé bến người người chen chúc xuống,
Tiếng chó kêu, lợn hét nổi vang lừng,
Với tiếng người ồn lên trong luống cuống,
Đặt gánh gồng bồ bịch đổ lung tung.”

Những con thuyền cập bến, mang theo từng đoàn người đổ về phiên chợ. Không chỉ có người, mà còn có cả chó, lợn – những thứ hàng hóa sống động đặc trưng của chợ quê. Tiếng nói cười, tiếng kêu của súc vật, tiếng đồ đạc va chạm tạo nên một bản hòa âm rộn rã, phản chiếu rõ nét sự tấp nập và hối hả của những ngày họp chợ.

Giữa khung cảnh ấy, hình ảnh con người hiện lên vừa vội vã, vừa chân chất. Họ tất bật sắp xếp hàng hóa, loay hoay với những gánh nặng của mình, đôi khi làm rơi rớt cả bồ bịch, tạo nên một cảnh tượng náo nhiệt nhưng cũng đầy thân thuộc.

Những Người Ở Lại – Sự Mong Ngóng Và Kiên Nhẫn

“Rồi cứ thế, đò đầy rời khỏi bến,
Bác lái thuyền điềm tĩnh ngắm sương tan.
Sốt ruột nhất những người đi lỡ chuyến,
Đứng xếp hàng ngong ngóng đợi đò sang.”

Thuyền đầy khách rồi lại rời đi, để lại những người chưa kịp xuống đò. Họ đứng đó, xếp hàng dài, ánh mắt dõi theo con thuyền xa dần, lòng nóng ruột chờ chuyến đò tiếp theo. Sự chờ đợi ấy không chỉ là cảnh thường thấy trên bến sông mà còn là một ẩn dụ tinh tế về cuộc đời – có những người may mắn kịp chuyến đò, có những người lỡ nhịp, phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Đối lập với sự sốt ruột của khách đi chợ là dáng vẻ điềm tĩnh của bác lái đò. Giữa cái xôn xao của đám đông, bác vẫn ung dung, chậm rãi nhìn sương tan trên mặt nước. Hình ảnh ấy như một biểu tượng cho sự tĩnh tại của những con người đã quen với dòng chảy cuộc sống, không vội vàng nhưng cũng chẳng chậm trễ, chỉ làm tròn bổn phận của mình với nhịp đời.

Thông Điệp Của Bài Thơ – Hơi Thở Quê Hương Qua Một Phiên Chợ Sông Nước

Qua Bến đò ngày phiên chợ, Anh Thơ không chỉ đơn thuần miêu tả một cảnh sinh hoạt quen thuộc mà còn gửi gắm trong đó những tầng ý nghĩa sâu xa về nhịp sống quê hương.

Bến đò là nơi giao thoa giữa tĩnh và động, giữa những khoảnh khắc yên bình và những giây phút hối hả. Con người, dù bận rộn hay thong dong, đều đang trôi theo dòng chảy của cuộc đời, mỗi người một nhiệm vụ, một nỗi lo toan riêng.

Có những người may mắn được đi ngay, có những người phải kiên nhẫn chờ đợi – cũng giống như cuộc sống, không phải ai cũng đến đích cùng một lúc, nhưng cuối cùng, ai cũng sẽ tìm được con đò của riêng mình.

Lời Kết

Với những hình ảnh chân thực và giọng thơ dung dị, Bến đò ngày phiên chợ của Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh làng quê đầy sức sống. Dù chỉ là một buổi sáng bình thường trên bến sông, nhưng qua góc nhìn của nhà thơ, nó trở nên giàu cảm xúc, gợi lên bao ký ức thân thuộc về một miền quê mộc mạc, nơi con người vẫn ngày ngày bươn chải giữa thiên nhiên rộng lớn.

Đọc bài thơ, ta không chỉ cảm nhận được hơi thở của cuộc sống mà còn thấy được sự chờ đợi, kiên nhẫn và cả những triết lý nhẹ nhàng về dòng chảy của thời gian. Bến đò ngày hôm nay rồi sẽ lại có một ngày khác đông vui như thế, như một vòng quay bất tận của những ngày phiên chợ, và của chính cuộc đời này…

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(
Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *