Cảm nhận bài thơ: Buổi gặt chiều – Anh Thơ

Buổi gặt chiều

 

Mặt trời lặn, mây còn tươi ráng đỏ,
Cò từng đàn bay trắng cánh đồng xa.
Tiếng diều sáo véo von cùng tiếng gió,
Hoà nhịp nhàng giọng ả hái dâu ca.

Trong đồng lúa tươi vàng bông rủ chín,
Những trai tơ từng bọn gặt vui cười.
Cùng trong lúc ông già che nón kín,
Ngồi đầu bờ hút thuốc thổi từng hơi.

Trên đê trắng, chỏm đầu phơ phất gió,
Lũ cu con mê mải chạy theo diều.
Bỏ mặc cả trâu bò nằm vệ cỏ,
Mắt mơ màng trong gợn gió hiu hiu.

*

Buổi Gặt Chiều – Vẻ Đẹp Bình Dị Của Làng Quê Việt

Chiều buông xuống trên cánh đồng, mặt trời dần lặn sau rặng tre làng, để lại những vệt ráng đỏ hồng trên nền trời rộng lớn. Đó là thời khắc giao hòa giữa ngày và đêm, giữa sự hối hả lao động và những giây phút thư thái cuối ngày. Trong khoảnh khắc ấy, bức tranh quê trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết qua ngòi bút tinh tế của nhà thơ Anh Thơ trong bài thơ Buổi gặt chiều.

Khung Cảnh Làng Quê Khi Chiều Xuống

Bài thơ mở ra bằng hình ảnh ráng chiều còn vương trên nền trời, thấp thoáng cánh cò bay về tổ, mang theo sự thanh bình và quen thuộc của làng quê Việt:

“Mặt trời lặn, mây còn tươi ráng đỏ,
Cò từng đàn bay trắng cánh đồng xa.
Tiếng diều sáo véo von cùng tiếng gió,
Hoà nhịp nhàng giọng ả hái dâu ca.”

Khung cảnh ấy không chỉ đẹp bởi màu sắc của thiên nhiên mà còn bởi âm thanh rộn ràng của cuộc sống. Tiếng sáo diều vi vu trên cao, hòa cùng tiếng gió nhẹ đưa, và xa xa, giọng hát của cô gái hái dâu vang lên, tạo nên một giai điệu bình yên, phảng phất nét dân dã của đồng quê.

Niềm Vui Trong Lao Động

Không chỉ có thiên nhiên tươi đẹp, cảnh đồng lúa vào mùa gặt cũng rộn ràng với tiếng cười vui vẻ của những người nông dân:

“Trong đồng lúa tươi vàng bông rủ chín,
Những trai tơ từng bọn gặt vui cười.
Cùng trong lúc ông già che nón kín,
Ngồi đầu bờ hút thuốc thổi từng hơi.”

Mùa gặt luôn là thời điểm bận rộn nhưng cũng đầy hân hoan. Những bông lúa chín trĩu vàng, báo hiệu một vụ mùa bội thu. Những chàng trai trẻ hăng hái làm việc, cười đùa giữa cánh đồng. Đối lập với sự nhộn nhịp ấy là hình ảnh cụ già ngồi ở đầu bờ, thong thả hút thuốc, lặng lẽ quan sát sự tiếp nối của thế hệ sau. Một hình ảnh rất đỗi đời thường nhưng lại gợi lên bao cảm xúc về sự luân chuyển của thời gian và vòng quay lao động nơi làng quê.

Tuổi Thơ Hồn Nhiên Giữa Đồng Quê

Bên cạnh những người nông dân miệt mài trên cánh đồng, đám trẻ con cũng có một thế giới riêng đầy hồn nhiên:

“Trên đê trắng, chỏm đầu phơ phất gió,
Lũ cu con mê mải chạy theo diều.
Bỏ mặc cả trâu bò nằm vệ cỏ,
Mắt mơ màng trong gợn gió hiu hiu.”

Hình ảnh những đứa trẻ chạy theo cánh diều trên con đê trắng mang đến một nét đẹp vô tư, trong sáng. Chúng mải miết vui đùa mà quên cả trâu bò đang thong dong gặm cỏ bên vệ đường. Cả đất trời như hòa vào giấc mộng bình yên, nơi những cánh diều chở theo ước mơ tuổi thơ, bay mãi giữa bầu trời rộng lớn.

Thông Điệp Về Vẻ Đẹp Của Cuộc Sống Đồng Quê

Buổi gặt chiều không chỉ đơn thuần là một bức tranh phong cảnh mà còn là bức họa tâm hồn về cuộc sống thôn quê với những niềm vui giản dị. Dưới ngòi bút của Anh Thơ, làng quê không chỉ đẹp bởi thiên nhiên mà còn bởi con người – những con người gắn bó với đồng ruộng, yêu lao động và tận hưởng niềm vui từ chính công việc của mình.

Bài thơ mang đến một cảm giác ấm áp, gợi nhớ về những ngày tháng bình yên nơi quê nhà. Giữa những bộn bề của cuộc sống hiện đại, những hình ảnh trong Buổi gặt chiều như một lời nhắc nhở về giá trị của sự giản dị, của niềm vui từ những điều gần gũi nhất – một cánh cò bay, một tiếng diều vi vu hay một buổi chiều vàng rực trên cánh đồng lúa chín…

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(
Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *