Cảm nhận bài thơ: Cảnh thiên đường – Lưu Trọng Lư

Cảnh thiên đường

Nhờ em chỉ hộ cảnh thiên đường
Ở tận miền âm hay cõi dương,
Hay ở trong lòng người thiếu nữ
Một chiều nhuốm đỏ ráng yêu đương?

*

Thiên Đường Ở Đâu?

Có một câu hỏi muôn đời không dễ trả lời: Thiên đường ở đâu? Là một cõi xa xăm nơi trần thế chẳng thể với tới, hay là một góc khuất sâu thẳm trong lòng người? Với Lưu Trọng Lư, thiên đường không chỉ là một miền mộng tưởng, mà còn là nơi tình yêu thắp lên ngọn lửa, nơi trái tim khẽ rung động dưới ánh chiều tà.

Thiên đường – một cõi xa hay một miền gần?

“Nhờ em chỉ hộ cảnh thiên đường
Ở tận miền âm hay cõi dương?”

Lời thơ cất lên như một lời hỏi han, nhưng cũng là một nỗi trăn trở. Thiên đường có phải là nơi chỉ tồn tại trong những giấc mơ? Hay là một thực thể hữu hình mà người ta có thể tìm thấy giữa nhân gian? Trong quan niệm xưa, thiên đường thường gắn liền với thế giới bên kia – nơi an yên, tĩnh lặng, thoát khỏi những muộn phiền trần thế. Nhưng nếu thiên đường chỉ ở đó, thì phải chăng cõi dương gian này chỉ toàn khổ đau?

Lưu Trọng Lư không khẳng định, cũng không phủ nhận. Ông đặt câu hỏi, để người đọc tự tìm câu trả lời.

Thiên đường trong lòng người thiếu nữ

“Hay ở trong lòng người thiếu nữ
Một chiều nhuốm đỏ ráng yêu đương?”

Câu thơ cuối mở ra một hình ảnh thật đẹp. Có lẽ, thiên đường không phải là một nơi nào xa, mà chính là trong lòng người thiếu nữ đang yêu. Khi con tim biết rung động, khi ánh mắt biết dõi theo một bóng hình, khi tâm hồn ngập tràn những xao xuyến, thì đó chính là thiên đường.

Bầu trời chiều nhuốm đỏ – phải chăng là màu của ráng hoàng hôn, hay chính là màu của một trái tim đang cháy rực yêu thương? Khi yêu, mọi thứ quanh ta đều trở nên đẹp đẽ, lung linh, rực rỡ như một chốn thần tiên. Và cũng có thể, thiên đường không phải là nơi có cổng vàng hay thảm trắng, mà chính là nơi có một người ta yêu thương, một người khiến trái tim ta thổn thức.

Thông điệp của bài thơ – Thiên đường là nơi có yêu thương

Thiên đường không ở đâu xa, thiên đường không phải là một giấc mơ hão huyền. Nó tồn tại ngay trong chính lòng ta, trong những khoảnh khắc ta yêu và được yêu. Một ánh mắt trao nhau dưới ráng chiều, một cử chỉ dịu dàng, một phút giây trái tim rung động – đó chính là thiên đường.

Bài thơ của Lưu Trọng Lư không chỉ đơn thuần là một câu hỏi về thiên đường, mà còn là một lời nhắn nhủ: Hãy tìm thiên đường trong chính lòng mình, trong tình yêu, trong những điều bình dị mà cuộc sống ban tặng.

*

Lưu Trọng Lư – Người tiên phong của Phong trào Thơ mới

Lưu Trọng Lư (19/6/1911 – 10/8/1991) là nhà thơ, nhà văn, nhà soạn kịch Việt Nam, sinh ra tại làng Cao Lao Hạ, xã Hạ Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình. Ông xuất thân trong một gia đình nho học và sớm bộc lộ tài năng văn chương.

Là một trong những người khởi xướng và tích cực cổ vũ Phong trào Thơ mới, Lưu Trọng Lư đã để lại dấu ấn sâu đậm với những vần thơ trữ tình giàu cảm xúc, nổi bật là bài Tiếng thu với hình ảnh “con nai vàng ngơ ngác” đã trở thành biểu tượng của thi ca Việt Nam. Ngoài thơ, ông còn sáng tác văn xuôi, kịch nói, cải lương, góp phần phong phú cho nền văn học nghệ thuật nước nhà.

Sau Cách mạng Tháng Tám, ông tham gia Văn hóa cứu quốc, hoạt động tuyên truyền văn nghệ trong kháng chiến. Sau năm 1954, ông tiếp tục cống hiến trong lĩnh vực sân khấu và văn học, từng giữ chức Tổng Thư ký Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam.

Với những đóng góp lớn lao, năm 2000, Lưu Trọng Lư được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật. Lưu Trọng Lư không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là người đã góp phần làm thay đổi diện mạo thơ ca Việt Nam.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *