Chia ly
Những ngày mưa lạnh, gió lê thê
Ta muốn trần gian ngớt tiếng đi,
Ta muốn ngựa xe đừng rộn nữa,
Âm thầm trong những buổi chia li.
*
Chia Ly – Khi Thế Gian Cũng Lặng Câm
Chia ly luôn là một khoảnh khắc khiến lòng người chùng xuống, nơi những xúc cảm chồng chất không thể thốt thành lời. Với bốn câu thơ ngắn ngủi trong Chia ly, Lưu Trọng Lư đã vẽ nên một bức tranh u buồn mà thấm đẫm tâm trạng, nơi thời gian, không gian và cả vạn vật dường như cũng mang chung nỗi đau của con người.
Nỗi buồn chia ly – khi thế gian cũng cúi đầu im lặng
“Những ngày mưa lạnh, gió lê thê
Ta muốn trần gian ngớt tiếng đi,”
Mưa lạnh và gió lê thê – đó không chỉ là cảnh vật của một ngày u ám, mà còn là hiện thân của lòng người. Trong những khoảnh khắc chia ly, dường như ngay cả thiên nhiên cũng buồn theo. Cơn gió kéo dài, dai dẳng như tâm trạng người ở lại, mưa rơi như tiếng lòng thổn thức, tất cả tạo nên một bầu không khí trĩu nặng, lặng lẽ nhưng lại đầy sức ám ảnh.
Trong nỗi đau của chia ly, con người mong muốn thế gian cũng phải lặng im, như một sự đồng điệu với chính mình. Những âm thanh náo nhiệt của cuộc sống bỗng trở thành những tiếng động vô nghĩa, chỉ khiến lòng thêm quặn thắt. Ta muốn tất cả dừng lại, như thể nếu thế giới có thể yên lặng, thì nỗi đau trong tim cũng sẽ vơi bớt phần nào.
Âm thầm trong những buổi chia ly – nỗi cô đơn không lời
“Ta muốn ngựa xe đừng rộn nữa,
Âm thầm trong những buổi chia li.”
Nếu những âm thanh của thế gian vẫn tiếp diễn, nếu dòng đời vẫn cứ hối hả trôi đi, thì nỗi đau của kẻ chia xa lại càng trở nên đơn độc. Ngựa xe, biểu tượng của nhịp sống sôi động, của những chuyến hành trình không ngừng nghỉ, giờ đây lại trở thành điều khiến con người đau lòng hơn cả. Khi một người rời đi, khi một cuộc tiễn biệt diễn ra, ta chỉ mong thế gian cũng chùng xuống, để không phải đối diện với sự đối lập đau đớn giữa lòng mình và những gì diễn ra bên ngoài.
Nhưng chia ly vốn dĩ là vậy – lặng lẽ, âm thầm và không ai có thể thay đổi được. Trong những buổi tiễn đưa, không có sự ồn ào, không có những lời nói dài dòng, chỉ có những ánh mắt gửi gắm điều không thể thốt ra.
Lời nhắn nhủ qua bài thơ – hãy để nỗi buồn được lặng yên
Lưu Trọng Lư không nói về nỗi đau một cách bi lụy, mà ông chỉ nhẹ nhàng phác họa cái buồn của chia ly qua những hình ảnh rất đời thường. Đó không phải là nỗi đau dữ dội, mà là nỗi buồn thầm lặng, dai dẳng – thứ cảm giác mà ai trong đời cũng từng trải qua.
Bài thơ như một lời nhắn nhủ: khi chia ly là điều không thể tránh khỏi, hãy cứ để lòng mình buồn, cứ để thế gian lặng yên. Không phải mọi nỗi đau đều cần phải nói thành lời, có những nỗi đau chỉ có thể cảm nhận trong sự im lặng của chính nó.
*
Lưu Trọng Lư – Người tiên phong của Phong trào Thơ mới
Lưu Trọng Lư (19/6/1911 – 10/8/1991) là nhà thơ, nhà văn, nhà soạn kịch Việt Nam, sinh ra tại làng Cao Lao Hạ, xã Hạ Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình. Ông xuất thân trong một gia đình nho học và sớm bộc lộ tài năng văn chương.
Là một trong những người khởi xướng và tích cực cổ vũ Phong trào Thơ mới, Lưu Trọng Lư đã để lại dấu ấn sâu đậm với những vần thơ trữ tình giàu cảm xúc, nổi bật là bài Tiếng thu với hình ảnh “con nai vàng ngơ ngác” đã trở thành biểu tượng của thi ca Việt Nam. Ngoài thơ, ông còn sáng tác văn xuôi, kịch nói, cải lương, góp phần phong phú cho nền văn học nghệ thuật nước nhà.
Sau Cách mạng Tháng Tám, ông tham gia Văn hóa cứu quốc, hoạt động tuyên truyền văn nghệ trong kháng chiến. Sau năm 1954, ông tiếp tục cống hiến trong lĩnh vực sân khấu và văn học, từng giữ chức Tổng Thư ký Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam.
Với những đóng góp lớn lao, năm 2000, Lưu Trọng Lư được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật. Lưu Trọng Lư không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là người đã góp phần làm thay đổi diện mạo thơ ca Việt Nam.
Viên Ngọc Quý.