Cảm nhận bài thơ: Chơi núi Tượng sơn – Đông Hồ

Chơi núi Tượng sơn

 

Ngày hạ buổi gió hoà mây lạnh,
Dắt tay lên tuyệt đỉnh Tượng sơn.
Đầu non tranh phủ xanh non,
Xa trông xanh rợn càn khôn bốn bề.
Đường núi xuống quanh về nẻo tắt,
Đua hái hoa cài giắt mái đầu.
Tranh nhau múa hát qua cầu,
Hoa vàng gió cuốn bay màu phất phơ.
Xinh thay cảnh vật nên thơ!

*

Lên Đỉnh Tượng Sơn – Hòa Mình Cùng Núi Non và Gió Mát

Tượng Sơn – một ngọn núi không chỉ mang vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn thi nhân. Đông Hồ, trong bài thơ Chơi núi Tượng Sơn, đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên khoáng đạt, nơi con người thong dong bước đi, tận hưởng vẻ đẹp của trời đất, và tìm thấy niềm vui trong sự gắn kết với thiên nhiên.

Ngày hạ buổi gió hòa mây lạnh,
Dắt tay lên tuyệt đỉnh Tượng sơn.

Giữa những ngày hè oi ả, thi nhân lại chọn lên núi – nơi gió hòa cùng mây lạnh, tạo nên một không gian thanh mát, dễ chịu. Cảnh vật như đang mở rộng vòng tay chào đón con người, để những bước chân lữ khách có thể tạm quên đi bao bộn bề nơi trần thế mà hòa mình vào thiên nhiên trong trẻo.

Đầu non tranh phủ xanh non,
Xa trông xanh rợn càn khôn bốn bề.

Đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa, thi nhân chỉ thấy một màu xanh trải rộng khắp không gian. Đó là sắc xanh của rừng cây, của trời cao, của đất trời giao hòa trong sự bất tận. Tượng Sơn không còn là một ngọn núi bình thường, mà đã trở thành biểu tượng của sự vững chãi, của thiên nhiên hùng vĩ, làm nền cho tâm hồn con người tìm đến sự an nhiên.

Nhưng chuyến đi không chỉ là một hành trình chiêm ngưỡng cảnh sắc, mà còn là một cuộc vui đầy sức sống:

Đường núi xuống quanh về nẻo tắt,
Đua hái hoa cài giắt mái đầu.
Tranh nhau múa hát qua cầu,
Hoa vàng gió cuốn bay màu phất phơ.

Bước chân trên con đường núi quanh co, những con người say sưa trong cuộc chơi với hoa lá, với tiếng hát rộn ràng. Cảnh vật không còn tĩnh lặng, mà tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ, của niềm vui sống, của sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên. Những cánh hoa vàng bị gió cuốn bay phất phơ như gợi lên hình ảnh của những khoảnh khắc đẹp đẽ trong đời – nhẹ nhàng, mong manh nhưng đầy ý nghĩa.

Cuối cùng, bài thơ khép lại bằng một câu cảm thán:

Xinh thay cảnh vật nên thơ!

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng chất chứa bao niềm xúc động. Phải chăng, cái đẹp không chỉ nằm ở thiên nhiên hùng vĩ, mà còn nằm trong chính những khoảnh khắc con người hòa mình vào đó, vui tươi, tự do, không chút vướng bận?

Bài thơ Chơi núi Tượng Sơn không chỉ là một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp mà còn là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng: hãy biết tận hưởng vẻ đẹp quanh ta, hãy để tâm hồn mình thong dong như gió, như mây, để có thể cảm nhận trọn vẹn niềm vui của cuộc sống.

*

Đông Hồ – Nhà thơ và người bảo tồn văn hóa dân tộc

Đông Hồ (1906-1969), tên thật Lâm Tấn Phác, là một nhà thơ, nhà giáo, nhà nghiên cứu văn học có tầm ảnh hưởng lớn đối với nền văn học Việt Nam. Sinh ra tại Hà Tiên, vùng đất giàu truyền thống văn hóa, ông sớm bộc lộ niềm say mê đối với quốc văn và quốc ngữ, từ đó dành trọn đời để nghiên cứu, giảng dạy và sáng tác bằng tiếng Việt.

Là thành viên của nhóm “Hà Tiên tứ tuyệt”, Đông Hồ không chỉ sáng tác thơ mà còn viết văn, ký, khảo cứu, góp phần quan trọng trong việc gìn giữ và phát huy văn hóa dân tộc. Ông từng sáng lập Trí Đức học xá, xuất bản tuần báo Sống, điều hành nhà xuất bản Bốn Phương và tạp chí Nhân Loại, với mục tiêu cổ vũ tinh thần dân tộc, đề cao giá trị tiếng Việt.

Thơ và văn của ông nhẹ nhàng, sâu sắc, giàu tình cảm, đi từ thể loại truyền thống đến hiện đại. Những tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến Thơ Đông Hồ, Linh Phượng, Cô gái xuân, Hà Tiên thập cảnh… Bên cạnh đó, ông cũng được biết đến là người tiên phong trong việc phát triển thư pháp chữ Quốc ngữ.

Cuộc đời và sự nghiệp của Đông Hồ là minh chứng cho một tấm lòng tha thiết với văn hóa Việt Nam. Ông mất năm 1969 ngay trên bục giảng khi đang giảng bài thơ Trưng Nữ Vương, để lại một di sản văn học đáng trân trọng.

Viên Ngọc Quý

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *