Cảm nhận bài thơ: Đêm dông tố – Anh Thơ

Đêm dông tố

 

Mưa ồ ạt suốt trời tuôn đổ thác,
Gió gầm gào khắp đất quật cây lên.
Sấm náo động cả trời mây tan tác,
Thoảng ánh loè tia chớp vụt soi đêm.

Đêm bí mật bỗng bừng trong sợ hãi,
Những tà ma luống cuống chạy quanh đồng.
Sét thịnh nộ từ trời cao giáng lại,
Và mưa cầm, và gió giật cây rung.

Khắp làng xóm nhà nhà xiêu tốc mái,
Mưa như tên vun vút bắn tung hoành,
Từng hồi ốc rú dài trong sợ hãi,
Trong gió gầm riu rít luỹ tre xanh.

*

Đêm Dông Tố – Bản Hùng Ca Dữ Dội Của Thiên Nhiên

Những cơn dông bất chợt trong đêm luôn mang đến sự choáng ngợp và kinh hoàng. Đó không chỉ là hiện tượng thiên nhiên, mà còn như một trận chiến giữa trời đất, giữa sức mạnh vũ bão và con người nhỏ bé. Trong bài thơ Đêm dông tố, nhà thơ Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh đầy sống động về cơn bão đêm – vừa dữ dội, hoang dã, vừa chất chứa nỗi sợ hãi của con người trước sự cuồng nộ của thiên nhiên.

Cơn Thịnh Nộ Của Đất Trời

Ngay từ những dòng thơ đầu tiên, cảnh tượng mưa bão đã hiện lên với một sức mạnh không gì cản nổi:

“Mưa ồ ạt suốt trời tuôn đổ thác,
Gió gầm gào khắp đất quật cây lên.
Sấm náo động cả trời mây tan tác,
Thoảng ánh loè tia chớp vụt soi đêm.”

Những cơn mưa không còn là những hạt nước nhẹ rơi xuống mặt đất, mà chúng “ồ ạt”, “tuôn đổ thác”, như thể bầu trời vỡ tung, trút xuống cơn thịnh nộ ghê gớm. Gió không chỉ thổi, mà “gầm gào”, “quật cây lên”, thể hiện sức mạnh kinh hoàng như một cơn lốc muốn cuốn phăng mọi thứ. Sấm rền vang, xé toang bầu trời, làm tan tác cả đám mây đen. Trong màn đêm u tối, chỉ có những tia chớp lóe lên, soi rõ cảnh tượng hỗn loạn, nhưng cũng đầy bí ẩn của cơn giông.

Nỗi Sợ Hãi Của Đêm Giông

Nếu thiên nhiên là một cơn cuồng phong đang nổi giận, thì con người – những sinh vật nhỏ bé dưới cơn bão trời – lại hoảng loạn trong nỗi sợ hãi:

“Đêm bí mật bỗng bừng trong sợ hãi,
Những tà ma luống cuống chạy quanh đồng.
Sét thịnh nộ từ trời cao giáng lại,
Và mưa cầm, và gió giật cây rung.”

Bóng đêm vốn là nơi chất chứa những điều bí ẩn, nhưng khi dông bão kéo đến, nó không còn im lặng nữa, mà bỗng “bừng trong sợ hãi”. Sấm sét, mưa gió làm cả không gian bừng lên, không chỉ ánh sáng của chớp, mà còn là sự thức tỉnh của mọi nỗi lo âu, của những bóng ma trong tâm trí con người. “Những tà ma luống cuống chạy quanh đồng” – câu thơ không chỉ mang ý nghĩa tả thực mà còn gợi lên hình ảnh đầy mê hoặc: thiên nhiên bỗng trở thành một thế giới ma quái, nơi tất cả những điều ẩn khuất bỗng chốc bị cuốn ra giữa cơn bão trời.

Làng Mạc Trong Cơn Dông – Con Người Nhỏ Bé Trước Tự Nhiên

Nhưng hơn cả sự sợ hãi, giông tố còn đem đến tổn thất, cuốn phăng đi những mái nhà, những luỹ tre từng gắn bó với con người:

“Khắp làng xóm nhà nhà xiêu tốc mái,
Mưa như tên vun vút bắn tung hoành,
Từng hồi ốc rú dài trong sợ hãi,
Trong gió gầm riu rít luỹ tre xanh.”

Những ngôi nhà mái tranh nhỏ bé không thể chống lại được cơn giông. Gió lốc xoáy qua làng, những mái nhà “xiêu tốc”, như những chiếc lá mỏng manh giữa trận cuồng phong. Mưa không còn là những giọt nước mà như “tên vun vút”, từng đợt quất xuống không thương tiếc. Giữa cơn hỗn loạn ấy, âm thanh rợn người nhất là “từng hồi ốc rú dài” – những tiếng kêu báo bão vang lên trong sự sợ hãi của cả làng.

Hình ảnh “luỹ tre xanh” trong câu thơ cuối mang một ý nghĩa đặc biệt. Tre vốn là biểu tượng của sự bền bỉ, kiên cường, nhưng giữa cơn giông, luỹ tre cũng chỉ còn biết nghiêng mình, “riu rít” trong gió gầm. Đó là hình ảnh đầy ám ảnh về sự nhỏ bé của con người trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

Thông Điệp Của Bài Thơ

Bài thơ Đêm dông tố không chỉ là một bức tranh sống động về một trận cuồng phong dữ dội, mà còn thể hiện sự đối lập giữa thiên nhiên và con người. Thiên nhiên vừa hùng vĩ, mạnh mẽ, vừa đáng sợ, bất kham. Trong khi đó, con người chỉ là những sinh linh bé nhỏ, chỉ biết nép mình, hoảng sợ, chờ đợi cơn giông qua đi.

Nhưng trong sự dữ dội ấy, bài thơ cũng ẩn chứa một ý niệm sâu xa hơn: cuộc đời cũng giống như những cơn dông tố. Có những lúc con người buộc phải đối diện với thử thách, phải gồng mình trước những biến cố không thể tránh khỏi. Và dù có yếu đuối, dù có sợ hãi, nhưng con người vẫn phải đứng vững để chờ đợi bình yên trở lại.

Lời Kết

Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh dông bão chân thực đến ám ảnh, khiến người đọc như nghe thấy tiếng gió rít, tiếng sấm vang trời, như cảm nhận được từng đợt mưa quất vào mặt. Nhưng sâu trong đó, bài thơ không chỉ nói về thiên nhiên, mà còn là một ẩn dụ đầy mạnh mẽ về cuộc đời. Có những cơn bão sẽ đến, nhưng rồi trời sẽ lại sáng. Và con người, dù nhỏ bé trước thiên nhiên, nhưng vẫn có thể kiên cường đứng vững sau những dông tố cuộc đời.

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(
Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *