Đợi
Yêu với không yêu, nói lúc đầu,
Làm chi như thể phỉnh phờ nhau!
Hôm ni hôm nớ mong rồi đợi
Trăng nở đầy buồng, người ở đâu?
*
Nỗi Niềm Đợi Chờ Trong Tình Yêu
Lưu Trọng Lư – nhà thơ của những cảm xúc mơ hồ, của những nỗi buồn man mác và của những mối tình vương vấn khó phai. Bài thơ Đợi tuy ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn bốn câu, nhưng lại chứa đựng cả một tâm trạng nặng trĩu, một nỗi chờ mong vừa tha thiết, vừa xót xa của kẻ yêu trong vô vọng.
Lời hứa hẹn – thực hay mộng?
“Yêu với không yêu, nói lúc đầu,
Làm chi như thể phỉnh phờ nhau!”
Câu thơ mở đầu như một lời trách móc nhẹ nhàng nhưng đầy day dứt. Yêu hay không yêu, lẽ ra phải rõ ràng ngay từ lúc đầu, nhưng có lẽ lời hẹn ước đã bị phai mờ giữa những câu nói ngọt ngào, giữa những lời hứa dễ dàng thốt ra nhưng khó lòng giữ trọn.
“Phỉnh phờ” – một từ gợi lên cảm giác lừa dối, nhưng không phải là sự phản bội trắng trợn, mà là sự lửng lơ, không dứt khoát trong tình cảm. Kẻ chờ mong cảm thấy mình như bị cuốn vào một trò chơi mà đối phương chẳng màng đến kết quả.
Chờ đợi trong vô vọng
“Hôm ni hôm nớ mong rồi đợi
Trăng nở đầy buồng, người ở đâu?”
Nỗi mong chờ không phải chỉ là một ngày, mà kéo dài qua từng hôm, từng đêm. “Hôm ni hôm nớ” – cách nói giản dị mà lại đầy nỗi xót xa. Người chờ cứ chờ, thời gian cứ trôi, nhưng người hẹn ước vẫn bặt vô âm tín.
Hình ảnh “trăng nở đầy buồng” là một biểu tượng đầy chất thơ. Trăng đã tròn, nghĩa là đêm đã khuya, thời gian đã điểm, cảnh vật đã đến lúc viên mãn, nhưng lòng người vẫn chưa thấy bóng dáng ai. Câu hỏi “Người ở đâu?” vang lên trong khoảng không, tựa như một tiếng thở dài giữa đêm vắng, không mong nhận được câu trả lời, chỉ để tự hỏi lòng mình về một niềm tin đang dần héo úa.
Lời kết – Đợi, nhưng liệu có còn hy vọng?
Tình yêu vốn dĩ đẹp đẽ khi có sự chờ mong, nhưng chờ trong vô vọng thì chỉ mang lại đau khổ. Bài thơ Đợi ngắn ngủi, nhưng dường như đã gom cả nỗi niềm của bao người từng yêu, từng đặt hy vọng vào một ai đó nhưng rồi chỉ nhận lại sự lửng lơ, hững hờ.
Lưu Trọng Lư đã vẽ nên một khung cảnh tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng và nỗi buồn của người đợi. Và giữa không gian ấy, ta chợt nhận ra rằng, có những lời hẹn ước chỉ là thoáng qua, có những cuộc chờ đợi mãi mãi không có hồi kết.
*
Lưu Trọng Lư – Người tiên phong của Phong trào Thơ mới
Lưu Trọng Lư (19/6/1911 – 10/8/1991) là nhà thơ, nhà văn, nhà soạn kịch Việt Nam, sinh ra tại làng Cao Lao Hạ, xã Hạ Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình. Ông xuất thân trong một gia đình nho học và sớm bộc lộ tài năng văn chương.
Là một trong những người khởi xướng và tích cực cổ vũ Phong trào Thơ mới, Lưu Trọng Lư đã để lại dấu ấn sâu đậm với những vần thơ trữ tình giàu cảm xúc, nổi bật là bài Tiếng thu với hình ảnh “con nai vàng ngơ ngác” đã trở thành biểu tượng của thi ca Việt Nam. Ngoài thơ, ông còn sáng tác văn xuôi, kịch nói, cải lương, góp phần phong phú cho nền văn học nghệ thuật nước nhà.
Sau Cách mạng Tháng Tám, ông tham gia Văn hóa cứu quốc, hoạt động tuyên truyền văn nghệ trong kháng chiến. Sau năm 1954, ông tiếp tục cống hiến trong lĩnh vực sân khấu và văn học, từng giữ chức Tổng Thư ký Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam.
Với những đóng góp lớn lao, năm 2000, Lưu Trọng Lư được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật. Lưu Trọng Lư không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là người đã góp phần làm thay đổi diện mạo thơ ca Việt Nam.
Viên Ngọc Quý.