Cảm nhận bài thơ: Dọn sang trường mới – Xuân Diệu

Dọn sang trường mới

 

Sáng nay, nghỉ Tết vào,
lòng chúng em khấp khởi.
bấy lâu học bên chùa,
nay dọn sang trường mới.

Trường gọn xinh bốn lớp,
Tường gạch, rộng hàng hiên.
Cửa sổ xanh, mái ngói,
Hàng cây lớn gần bên.

Trước sân dựng cột cao,
Cờ bay bay thắm đỏ.
Chúng em hát chào cờ;
Các thầy, cô dặn rõ:

“Các em sang trường mới,
Nhờ công, của nhân dân,
Chớ vẽ bậy lên vách,
Ghế bàn đừng giẫm chân.”

Tương lai em sáng ngời,
Học tốt, lao động tốt,
Em sẽ nhớ suốt đời
Trường tuổi thơ đi học.

*

Dọn sang trường mới – Niềm vui và trách nhiệm của tuổi thơ

Có những khoảnh khắc tuy bình dị nhưng lại khắc sâu trong ký ức tuổi thơ, trở thành những kỷ niệm không thể nào quên. Ngày đầu tiên đến một ngôi trường mới chính là một trong những khoảnh khắc như thế. Xuân Diệu, với tâm hồn nhạy cảm và tấm lòng yêu thương thế hệ trẻ, đã viết bài thơ Dọn sang trường mới để ghi lại niềm vui hân hoan của các em nhỏ trong ngày đặc biệt này, đồng thời gửi gắm một bài học sâu sắc về ý thức và trách nhiệm đối với mái trường.

Niềm vui háo hức trong ngày đầu tiên

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã vẽ lên một khung cảnh tràn đầy háo hức:

“Sáng nay, nghỉ Tết vào,
Lòng chúng em khấp khởi.
Bấy lâu học bên chùa,
Nay dọn sang trường mới.”

Một sự thay đổi quan trọng trong hành trình đến lớp: từ ngôi trường cũ đơn sơ bên chùa, giờ đây các em đã có một ngôi trường khang trang hơn. Hai chữ “khấp khởi” thể hiện rõ niềm vui vừa rạo rực, vừa có chút bỡ ngỡ của những cô cậu học trò nhỏ khi bước vào một không gian mới.

Ngôi trường mới – niềm tự hào của học trò

Ngôi trường mới được Xuân Diệu miêu tả bằng những nét chấm phá tươi sáng:

“Trường gọn xinh bốn lớp,
Tường gạch, rộng hàng hiên.
Cửa sổ xanh, mái ngói,
Hàng cây lớn gần bên.”

Không còn những mái tranh hay những bức tường đơn sơ của lớp học cũ, giờ đây ngôi trường đã có tường gạch chắc chắn, có cửa sổ xanh mát, có mái ngói vững chãi. Đó không chỉ là một không gian học tập mới mà còn là biểu tượng của sự chăm lo của xã hội đối với thế hệ tương lai. Hình ảnh hàng cây lớn gần bên cũng gợi lên sự gắn bó lâu dài, như một lời hứa hẹn về những năm tháng trưởng thành cùng ngôi trường thân yêu.

Lời dặn dò ân cần và bài học về trách nhiệm

Niềm vui trong ngày đầu tiên ấy không chỉ dừng lại ở sự háo hức mà còn là khoảnh khắc quan trọng để các em nhận thức được trách nhiệm của mình:

“Các em sang trường mới,
Nhờ công, của nhân dân,
Chớ vẽ bậy lên vách,
Ghế bàn đừng giẫm chân.”

Ngôi trường mới không phải chỉ đơn thuần là một món quà, mà là kết quả của bao công sức, sự đóng góp của nhân dân. Lời dặn dò của thầy cô không chỉ nhắc nhở về việc giữ gìn bàn ghế, tường vách, mà còn gieo vào tâm hồn các em một ý thức trách nhiệm: biết trân trọng, giữ gìn và biết ơn những điều tốt đẹp được trao tặng.

Mái trường – nơi ươm mầm tương lai

Cuối bài thơ, Xuân Diệu gửi gắm một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó của tuổi thơ với mái trường:

“Tương lai em sáng ngời,
Học tốt, lao động tốt,
Em sẽ nhớ suốt đời
Trường tuổi thơ đi học.”

Trường học không chỉ là nơi tiếp thu kiến thức mà còn là nơi nuôi dưỡng những ước mơ, hun đúc nên nhân cách và đạo đức của mỗi con người. Hình ảnh “trường tuổi thơ” trong ký ức sẽ mãi là một dấu ấn không phai, là nơi các em từng vui chơi, từng học hỏi, từng lớn lên với bao kỷ niệm ngọt ngào.

Lời kết

Dọn sang trường mới không chỉ là một bài thơ về niềm vui ngày đầu đến lớp, mà còn là một lời nhắc nhở về ý thức gìn giữ những giá trị tốt đẹp xung quanh. Xuân Diệu, bằng những vần thơ giản dị mà thấm thía, đã truyền tải một thông điệp sâu sắc: mái trường không chỉ là nơi học tập, mà còn là ngôi nhà thứ hai, là nơi lưu giữ những kỷ niệm tuổi thơ và cũng là nơi rèn giũa nhân cách, hun đúc ý thức trách nhiệm cho mỗi con người.

*

Xuân Diệu – “Ông hoàng thơ tình” của văn học Việt Nam

Xuân Diệu (1916–1985), tên khai sinh là Ngô Xuân Diệu, là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của nền văn học hiện đại Việt Nam. Với phong cách sáng tác độc đáo, giàu cảm xúc và khát vọng yêu đời mãnh liệt, ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bao thế hệ độc giả.

Sinh ra tại Hà Tĩnh nhưng lớn lên ở Quy Nhơn, Bình Định, Xuân Diệu sớm bộc lộ niềm đam mê văn chương. Ông là gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ Mới, mang đến một luồng sinh khí mới cho thi ca Việt Nam. Những tác phẩm như Thơ thơ (1938) hay Gửi hương cho gió (1945) thể hiện rõ nét giọng điệu sôi nổi, táo bạo, chan chứa tình yêu và khát khao tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống.

Sau năm 1945, Xuân Diệu chuyển hướng sáng tác, hòa mình vào dòng chảy cách mạng, ca ngợi quê hương, đất nước và con người lao động. Dù ở giai đoạn nào, thơ ông vẫn giữ nguyên vẹn sự say mê và rung động sâu sắc. Những tác phẩm như Riêng chung (1960) hay Hai đợt sóng (1967) tiếp tục khẳng định vị trí của ông trên thi đàn.

Không chỉ là nhà thơ, Xuân Diệu còn là nhà văn, nhà phê bình có ảnh hưởng lớn. Năm 1996, ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật, ghi nhận những đóng góp to lớn của mình.

Xuân Diệu vẫn mãi là biểu tượng của thơ tình Việt Nam, là tiếng nói tha thiết của một tâm hồn luôn khát khao yêu và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc:

“Hãy tận hưởng ngày giờ đang thở,
Và yêu đời, hãy sống mạnh hơn tôi.”

Viên Ngọc Quý

Bạn có thể chia sẻ bài viết qua:

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *