Cảm nhận bài thơ: Hàng cây Bác Hồ – Anh Thơ

Hàng cây Bác Hồ

 

I

Những hàng cây chạy suốt xóm thôn
Những hàng cây dọc đường quốc lộ.
Những hàng cây đi biếc dòng mương
Những hàng cây xanh đồi, rợp chợ.

Bạch dàn lá liễu, phi lao thanh thanh…
Xà cừ lên thẳng, xoan nhãn vươn cành.
Những hàng cây từ vườn ươm phụ lão.
Theo lệnh Bác Hồ, trải khắp quê xanh.

Tôi đã nghe cây hát giữa chiều.
Rặng xoan đào rắc tim hoa yêu
-Em sẽ nâng mái nhà ai hạnh phúc.

Tiếng xà cừ đêm đêm mơ ước:
– Về dỡ hầm lò nghe sóng nỗi than đen.

Tiếng bạch đàn nhớ mãi đáng con thuyền
– Trương Chi xưa ca bài ca nước mắt.
Thuyền nay sẽ ra khơi bát ngát.
Giữa biền trời, tình yêu bao la.

Phi lao reo. vạt áo mỏng hơn tơ.
Gió tung quẩn quanh mình người đẹp.
Và trang giấy ngời vần thơ, điệu hát.
Ôi ước mơ hàng cây đang lên xanh.


II

Bỗng chiều nay nước dò mông mênh…
Cây đứng giữ con đường hợp tác.
Muôn trùng sóng cuốn băng làng mạc
Cây vặn mình ôm trọn vòng dê.

Giữa trắng băng cây đứng chỉ lồi về.
Cành vươn đỡ ba-lô, túi, bị
Cành đón bu gà, cành treo nôi trẻ.
Mặt trời tà, người ngoi ngóp ôm cây.

Cành ghép nâng cuộc sống đợi ngày.
Cành sưởi ấm lán, lều gió trăng.
Cây giữ thừng trâu, cây ôm rọ lợn.
Cây đón thuyền về dưa gạo muối vào dần.

Những bạch đàn gẫy hết thân cành.
Những phi lao không còn nửa ngọn.
Những xà cừ, những xoan dào tạt sóng.
Vẫn như người lính đứng hiên ngang.

Ôi! tình Bác yêu thương vẫn trùm bóng xóm làng!
Và ước mơ xưa cây dang thầm thì vượt sóng!


Kỷ niệm trận lụi 1969 tại Hà Bắc

*

Hàng Cây Bác Hồ – Những Chứng Nhân Của Tình Yêu Và Kiên Cường

Bài thơ Hàng cây Bác Hồ của nhà thơ Anh Thơ không chỉ khắc họa hình ảnh những hàng cây xanh trải dài khắp quê hương mà còn gửi gắm trong đó tình yêu thương của Bác dành cho nhân dân, cho đất nước. Những hàng cây ấy không chỉ là bóng mát, là vẻ đẹp của làng quê, mà còn là chứng nhân lịch sử, đồng hành cùng con người trong những tháng ngày gian khó, kiên cường chống chọi với thiên tai, chiến tranh.

Những Hàng Cây Xanh – Tình Yêu Của Bác Với Quê Hương

Mở đầu bài thơ, tác giả vẽ nên một bức tranh tươi đẹp của đất nước với những hàng cây xanh trải dài khắp thôn xóm, đường quốc lộ, bờ mương, đồi núi và cả những khu chợ đông vui:

“Những hàng cây chạy suốt xóm thôn
Những hàng cây dọc đường quốc lộ.
Những hàng cây đi biếc dòng mương
Những hàng cây xanh đồi, rợp chợ.”

Những hàng cây ấy không mọc lên tự nhiên mà là thành quả của một ý chí, một tấm lòng yêu nước sâu sắc. Đó là những cây xanh được vun trồng từ vườn ươm của các cụ phụ lão, theo lời kêu gọi của Bác Hồ, phủ xanh cả quê hương:

“Những hàng cây từ vườn ươm phụ lão.
Theo lệnh Bác Hồ, trải khắp quê xanh.”

Cây cối không chỉ là thiên nhiên mà còn là biểu tượng của sức sống, của hy vọng. Mỗi loại cây đều có một câu chuyện, một giấc mơ riêng. Xoan đào rắc tim hoa yêu, xà cừ vươn cành mong một ngày dỡ hầm lò, bạch đàn khát khao đưa con thuyền ra khơi, phi lao reo vui trong gió như tấm áo mỏng của người thiếu nữ. Tất cả hòa thành một khúc nhạc về cuộc sống tươi đẹp mà nhân dân ta đang dựng xây.

Những Hàng Cây Trong Bão Tố – Biểu Tượng Của Sự Kiên Cường

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên. Khi thiên tai ập đến, lũ lụt cuốn trôi làng mạc, những hàng cây ấy trở thành điểm tựa cuối cùng cho con người:

“Bỗng chiều nay nước dò mông mênh…
Cây đứng giữ con đường hợp tác.
Muôn trùng sóng cuốn băng làng mạc
Cây vặn mình ôm trọn vòng dê.”

Cây không chỉ là nhân chứng, mà còn là chỗ dựa sinh tồn. Cành cây nâng đỡ ba lô, túi gạo, là nơi treo nôi trẻ, là điểm tựa cho những người đang vùng vẫy trong dòng nước lũ. Cây che chở, bao bọc, như một người lính kiên cường giữa chiến trường, không ngã quỵ dù bão tố tàn phá:

“Những bạch đàn gãy hết thân cành.
Những phi lao không còn nửa ngọn.
Những xà cừ, những xoan đào tạt sóng.
Vẫn như người lính đứng hiên ngang.”

Hình ảnh những hàng cây trong mưa bão khiến ta liên tưởng đến chính những con người Việt Nam – kiên cường, bất khuất, dù bị thử thách đến đâu cũng không gục ngã.

Hàng Cây Bác Hồ – Hình Bóng Của Người Mãi Mãi Trong Nhân Dân

Trong từng hàng cây xanh, bóng dáng Bác Hồ vẫn hiện hữu. Đó là tình yêu thương của Người, là di sản mà Người để lại cho dân tộc. Ngay cả khi thiên tai tàn phá, khi cây cối gãy đổ, vẫn còn đó một tinh thần kiên cường, vẫn còn những ước mơ đang vươn lên vượt qua bão tố:

“Ôi! tình Bác yêu thương vẫn trùm bóng xóm làng!
Và ước mơ xưa cây đang thầm thì vượt sóng!”

Hàng cây không chỉ là cây, mà còn là biểu tượng của niềm tin, của sự trường tồn, của một tương lai tươi sáng. Cây xanh vẫn sẽ tiếp tục vươn lên, như dân tộc Việt Nam vẫn sẽ mãi kiên cường và lớn mạnh.

Lời Kết

Bài thơ Hàng cây Bác Hồ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn truyền tải một thông điệp sâu sắc về tình yêu quê hương, đất nước, về sức mạnh và lòng kiên trì của con người Việt Nam. Những hàng cây ấy sẽ mãi là biểu tượng của sự sống, của niềm tin vào một ngày mai tươi sáng, nơi đất nước không còn chiến tranh, không còn thiên tai tàn phá. Và trên từng bóng cây, hình ảnh Bác Hồ vẫn luôn hiện hữu, như một nguồn động viên bất tận, soi đường cho dân tộc.

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *