Cảm nhận bài thơ: Hương lòng – Lưu Trọng Lư

Hương lòng

Em hãy thu về tất cả hương
Của bao hoa thắm nở bên đường.
Em thu hết cả lời ân ái.
Thu cả hương tàn lạc bốn phương.

*

Hương Lòng – Những Dư Âm Còn Lại

Có những mùi hương không thuộc về một loài hoa, mà thuộc về ký ức, thuộc về những rung động đã xa, thuộc về một cõi lòng từng một thời đắm say. Hương lòng của Lưu Trọng Lư là một lời nhắn nhủ, một tiếng gọi tha thiết dành cho ai đó – người đã từng nâng niu, từng gửi gắm yêu thương, nhưng giờ đây chỉ còn lại dư âm nhạt nhòa.

Thu lại tất cả – khi yêu thương hóa thành kỷ niệm

“Em hãy thu về tất cả hương
Của bao hoa thắm nở bên đường.”

Lời thơ nhẹ nhàng mà chạm đến tận cùng nỗi buồn. Khi một đoạn tình cảm khép lại, khi người ta không còn chung bước bên nhau, tất cả những gì từng là đẹp đẽ, từng là ngọt ngào cũng cần được thu lại. Không chỉ là những bông hoa thắm nở ven đường – biểu tượng của những khoảnh khắc hạnh phúc, mà còn là mùi hương vô hình, thứ vốn đã hòa quyện vào tâm hồn, nhưng giờ đây chỉ khiến lòng thêm quặn thắt.

Không ai muốn lưu giữ mãi những gì đã không còn thuộc về mình, nhưng cũng không ai có thể dễ dàng buông bỏ. “Thu lại” – đó không phải là quên đi, mà là gom góp tất cả để cất vào một góc sâu trong tâm hồn, để những vết thương thôi nhức nhối, để trái tim thôi gợn sóng khi vô tình nhớ đến.

Lời ân ái cũng hóa thành hư vô

“Em thu hết cả lời ân ái.
Thu cả hương tàn lạc bốn phương.”

Không chỉ là hương hoa, mà cả những lời ân ái, những ngọt ngào một thuở cũng cần được thu lại. Những lời hứa, những tiếng yêu từng trao giờ đây trở nên mong manh như gió thoảng. Chúng không còn là sợi dây níu giữ, mà trở thành những mảnh vụn ký ức, tan theo thời gian, lạc đi bốn phương không dấu vết.

Có lẽ, điều đau lòng nhất không phải là khi tình yêu kết thúc, mà là khi những kỷ niệm dần phai nhạt, đến mức ta chẳng còn nhớ được chúng đã từng là gì. Như hương tàn bay đi theo gió, những dấu vết của yêu thương cũng dần tan biến, để lại khoảng trống trong lòng người ở lại.

Lời nhắn nhủ từ bài thơ – buông để nhẹ lòng

Bài thơ Hương lòng không phải là một lời oán trách, cũng không phải là một sự tiếc nuối bi lụy. Đó là một lời nhắn nhủ dịu dàng, rằng khi tình yêu đã trở thành dĩ vãng, hãy cứ để nó nhẹ nhàng tan đi như hương hoa trong gió.

Yêu thương vốn là điều đẹp đẽ, nhưng không phải mọi thứ đẹp đẽ đều có thể tồn tại mãi mãi. Khi đã đến lúc phải buông, hãy thu lại tất cả – không phải để cất giữ, mà để lòng mình thôi day dứt. Vì chỉ khi buông bỏ, ta mới có thể thanh thản bước tiếp, để rồi một ngày nào đó, hương lòng lại nở rộ một lần nữa, trên những con đường không còn vương vấn bóng hình xưa.

*

Lưu Trọng Lư – Người tiên phong của Phong trào Thơ mới

Lưu Trọng Lư (19/6/1911 – 10/8/1991) là nhà thơ, nhà văn, nhà soạn kịch Việt Nam, sinh ra tại làng Cao Lao Hạ, xã Hạ Trạch, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình. Ông xuất thân trong một gia đình nho học và sớm bộc lộ tài năng văn chương.

Là một trong những người khởi xướng và tích cực cổ vũ Phong trào Thơ mới, Lưu Trọng Lư đã để lại dấu ấn sâu đậm với những vần thơ trữ tình giàu cảm xúc, nổi bật là bài Tiếng thu với hình ảnh “con nai vàng ngơ ngác” đã trở thành biểu tượng của thi ca Việt Nam. Ngoài thơ, ông còn sáng tác văn xuôi, kịch nói, cải lương, góp phần phong phú cho nền văn học nghệ thuật nước nhà.

Sau Cách mạng Tháng Tám, ông tham gia Văn hóa cứu quốc, hoạt động tuyên truyền văn nghệ trong kháng chiến. Sau năm 1954, ông tiếp tục cống hiến trong lĩnh vực sân khấu và văn học, từng giữ chức Tổng Thư ký Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam.

Với những đóng góp lớn lao, năm 2000, Lưu Trọng Lư được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật. Lưu Trọng Lư không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là người đã góp phần làm thay đổi diện mạo thơ ca Việt Nam.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *