Cảm nhận bài thơ: Lạ – Xuân Diệu

Lạ

 

Người nào xa lạ đâu đây
Người mi thanh sáng, người tay dịu hiền
Tôi nhìn quên đẹp, quên duyên.
Quên câu ăn nói, tôi nhìn người thôi
Người nào một nửa thân tôi
Bước chân êm ái, nụ cười thần tiên
Người nào tôi tưởng đã quen
Một ngày không gặp, lại nên mới rồi
Một kho vàng ngọc thêm hoài
Người nào như cả loài người đến đây,
Khiến tôi giận cả nước mây,
Vòng tay khăng khít, mở tay: giao hoà
Ôm em trong cánh tay xoà
Nghe là vũ trụ, nghe là nhân gian.

*

Sự Lạ Kỳ Của Tình Yêu – Khi Trái Tim Tự Cất Lời

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời, ta chợt nhìn thấy một người mà ta chưa từng quen, nhưng lại có cảm giác như đã thân thuộc từ lâu. Đó là sự lạ kỳ của tâm hồn, là những giây phút trái tim tự cất lời mà lý trí không thể giải thích. Bài thơ Lạ của Xuân Diệu chính là tiếng nói của một trái tim đang rung động trước một bóng hình vừa mới, vừa quen, vừa xa lạ, vừa gần gũi đến lạ kỳ.

Gặp gỡ – Khi ánh mắt hóa thành rung động

“Người nào xa lạ đâu đây
Người mi thanh sáng, người tay dịu hiền
Tôi nhìn quên đẹp, quên duyên.
Quên câu ăn nói, tôi nhìn người thôi”

Tình yêu có thể đến từ một khoảnh khắc thoáng qua. Chỉ cần một ánh nhìn, một dáng hình, một chút dịu dàng cũng đủ khiến lòng xao xuyến. Người trong thơ Xuân Diệu không phải là một nhan sắc lộng lẫy, mà là một sự dịu dàng thấm vào tâm trí, một vẻ đẹp khiến tác giả quên đi mọi điều xung quanh.

Ở đây, quên đẹp, quên duyên, quên câu ăn nói không chỉ đơn thuần là một sự bối rối của trái tim, mà còn là sự bất lực của ngôn từ trước một cảm xúc quá đỗi mạnh mẽ. Người ấy hiện lên như một điều gì đó vượt ngoài mọi chuẩn mực thông thường, khiến tác giả chỉ biết nhìn mà không thể thốt lên lời.

Thân thuộc hay xa lạ – Ranh giới mong manh của yêu thương

“Người nào một nửa thân tôi
Bước chân êm ái, nụ cười thần tiên
Người nào tôi tưởng đã quen
Một ngày không gặp, lại nên mới rồi”

Cảm giác yêu thương trong thơ Xuân Diệu luôn mang một sự mãnh liệt và khao khát chiếm hữu. Tình yêu ở đây không chỉ là một sự rung động đơn thuần, mà còn là một sự gắn kết đến tận cùng. Người ấy không chỉ đơn thuần là một hình bóng đẹp đẽ, mà còn là một nửa thân tôi – một phần không thể thiếu, như thể đã gắn bó từ lâu nhưng cũng vẫn mãi là điều mới mẻ để khám phá.

Tình yêu của Xuân Diệu luôn có một sự mâu thuẫn kỳ lạ: càng thân thuộc bao nhiêu, lại càng mới mẻ bấy nhiêu. Một ngày không gặp, lại nên mới rồi – đó chính là quy luật của những trái tim yêu sâu đậm. Yêu thương không bao giờ cũ kỹ, mà mỗi ngày đều là một lần tái sinh, một lần hồi hộp như thuở ban đầu.

Tình yêu – Khi cả vũ trụ thu bé lại trong vòng tay

“Một kho vàng ngọc thêm hoài
Người nào như cả loài người đến đây,
Khiến tôi giận cả nước mây,
Vòng tay khăng khít, mở tay: giao hoà”

Khi yêu một người, ta không chỉ yêu riêng họ, mà còn yêu cả thế giới mà họ thuộc về. Ở đây, Xuân Diệu đã ví người yêu như cả loài người đến đây, như thể sự xuất hiện của người ấy đã làm thay đổi cả không gian và thời gian, khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhỏ bé và lu mờ.

Nhưng tình yêu cũng mang đến những cảm xúc đối lập: vừa say mê, lại vừa giận dỗi. Khiến tôi giận cả nước mây – vì người ấy quá đẹp đẽ, quá hoàn hảo, khiến cả thiên nhiên cũng phải ghen tị. Đó là cái giận của một trái tim đang yêu, muốn ôm trọn tất cả nhưng lại e sợ rằng mình không thể giữ lấy mãi mãi.

Và rồi, tất cả những cảm xúc ấy đọng lại trong một khoảnh khắc duy nhất: ôm em trong cánh tay xoà, nghe là vũ trụ, nghe là nhân gian. Khi yêu, chỉ cần một vòng tay ôm cũng đủ để thu gọn cả vũ trụ. Không còn gì khác ngoài hai con người, ngoài sự hòa quyện của hai tâm hồn. Nhân gian rộng lớn, nhưng cũng chỉ thu lại trong một cái siết tay, một cái ôm dịu dàng.

Lời kết

Bài thơ Lạ của Xuân Diệu không chỉ là một bản tình ca, mà còn là một sự chiêm nghiệm về bản chất của tình yêu. Tình yêu luôn chứa đựng những điều kỳ diệu: sự quen thuộc trong cái mới mẻ, sự xa lạ trong cái thân thuộc, sự nhỏ bé nhưng lại bao trùm cả nhân gian. Khi trái tim đã rung động, thì dù người ấy có là ai, có đến từ đâu, cũng đều trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời.

Bởi lẽ, trong tình yêu, có những người ta vừa mới gặp, nhưng lại như đã yêu từ ngàn kiếp trước…

*

Xuân Diệu – “Ông hoàng thơ tình” của văn học Việt Nam

Xuân Diệu (1916–1985), tên khai sinh là Ngô Xuân Diệu, là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất của nền văn học hiện đại Việt Nam. Với phong cách sáng tác độc đáo, giàu cảm xúc và khát vọng yêu đời mãnh liệt, ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng bao thế hệ độc giả.

Sinh ra tại Hà Tĩnh nhưng lớn lên ở Quy Nhơn, Bình Định, Xuân Diệu sớm bộc lộ niềm đam mê văn chương. Ông là gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ Mới, mang đến một luồng sinh khí mới cho thi ca Việt Nam. Những tác phẩm như Thơ thơ (1938) hay Gửi hương cho gió (1945) thể hiện rõ nét giọng điệu sôi nổi, táo bạo, chan chứa tình yêu và khát khao tận hưởng vẻ đẹp cuộc sống.

Sau năm 1945, Xuân Diệu chuyển hướng sáng tác, hòa mình vào dòng chảy cách mạng, ca ngợi quê hương, đất nước và con người lao động. Dù ở giai đoạn nào, thơ ông vẫn giữ nguyên vẹn sự say mê và rung động sâu sắc. Những tác phẩm như Riêng chung (1960) hay Hai đợt sóng (1967) tiếp tục khẳng định vị trí của ông trên thi đàn.

Không chỉ là nhà thơ, Xuân Diệu còn là nhà văn, nhà phê bình có ảnh hưởng lớn. Năm 1996, ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật, ghi nhận những đóng góp to lớn của mình.

Xuân Diệu vẫn mãi là biểu tượng của thơ tình Việt Nam, là tiếng nói tha thiết của một tâm hồn luôn khát khao yêu và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc:

“Hãy tận hưởng ngày giờ đang thở,
Và yêu đời, hãy sống mạnh hơn tôi.”

Viên Ngọc Quý

Bạn có thể chia sẻ bài viết qua:

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *