Cảm nhận bài thơ: Ngày xuân – Anh Thơ

Ngày xuân

 

Trời hơi lạnh và nắng vàng hơi hửng
Lúa xanh đồng rợn sóng tận chân mây
Vài con én liệng ngang trời lơ lửng,
Từng lũ cò phấp phới đậu rồi bay.

Dọc đường cỏ ven sông cùng trẩy hội,
Những bà già lần hạt nhẩm cầu kinh,
Lũ con gái rộn ràng cười nói, nói…
Khoe hàm răng đen nhánh, mắt đa tình.

Cùng mấy cậu áo là, quần lụa mới
Tập lê giầy như tập nhấc chân đi.
Trong khi gió ngang đường tung phấp phới
Giải yếm đào cùng với giải khăn thi.

*

Ngày Xuân – Sức Sống Của Lòng Người Và Đất Trời

Mùa xuân không chỉ đến trong sắc thắm của hoa đào, trong tiếng chim gọi bạn trên cành, mà còn hiện lên trong những khoảnh khắc bình dị của làng quê, nơi con người và thiên nhiên hòa quyện trong niềm vui rộn ràng. Bài thơ Ngày xuân của Anh Thơ là một bức tranh xuân tràn đầy sức sống, nơi từng cánh đồng, dòng sông, con đường quê đều ngập tràn hơi thở tươi mới của đất trời, và lòng người cũng dào dạt niềm vui đón chào một mùa mới.

Ngay từ những câu thơ đầu, khung cảnh ngày xuân đã được mở ra với sắc nắng nhẹ nhàng, với đồng lúa xanh rợn sóng và cánh én chao liệng trên bầu trời:

“Trời hơi lạnh và nắng vàng hơi hửng
Lúa xanh đồng rợn sóng tận chân mây
Vài con én liệng ngang trời lơ lửng,
Từng lũ cò phấp phới đậu rồi bay.”

Một buổi sớm xuân tinh khôi, khi cái lạnh vẫn còn vương lại trong gió nhưng ánh nắng đã bắt đầu rạng rỡ. Cánh đồng lúa mênh mông như một tấm thảm xanh trải dài đến tận chân trời, mang theo nhựa sống của mùa màng trù phú. Những cánh én lượn ngang trời, đàn cò phấp phới lúc đậu, lúc bay – tất cả tạo nên một không gian vừa yên bình, vừa tràn đầy sinh khí. Đó không chỉ là vẻ đẹp của cảnh vật mà còn là nhịp đập của một mùa xuân đang dần căng tràn trong từng hơi thở thiên nhiên.

Không chỉ thiên nhiên, con người cũng hối hả đón xuân bằng những nét đẹp rất riêng của làng quê:

“Dọc đường cỏ ven sông cùng trẩy hội,
Những bà già lần hạt nhẩm cầu kinh,
Lũ con gái rộn ràng cười nói, nói…
Khoe hàm răng đen nhánh, mắt đa tình.”

Con đường làng không còn vẻ vắng lặng thường ngày mà trở nên đông vui, rộn ràng với những bước chân trẩy hội. Các bà cụ với nét trang nghiêm, chậm rãi lần chuỗi hạt, nhẩm câu kinh, mang theo niềm tin bình yên vào năm mới. Còn những cô gái trẻ lại đầy sức sống với tiếng cười giòn tan, ánh mắt lấp lánh niềm vui, khoe hàm răng đen nhánh – một nét đẹp truyền thống gắn liền với vẻ duyên dáng của người con gái xưa.

Không khí xuân còn được tô điểm bởi những chàng trai diện áo là, quần lụa mới, trau chuốt từng bước đi để ra dáng hơn trong ngày hội:

“Cùng mấy cậu áo là, quần lụa mới
Tập lê giày như tập nhấc chân đi.
Trong khi gió ngang đường tung phấp phới
Giải yếm đào cùng với giải khăn thi.”

Những chàng trai khoác lên mình bộ trang phục tươm tất, mới mẻ, háo hức sải bước trên đường làng. Dường như họ cũng muốn mình trở nên chững chạc hơn, phong độ hơn trước ánh mắt của những cô gái đang lí lắc trêu đùa. Gió xuân thổi qua, làm phấp phới những giải khăn thi, giải yếm đào, tạo nên một bức tranh xuân không chỉ đẹp mà còn tràn đầy sức sống.

Xuân – Bản Hòa Ca Của Thiên Nhiên Và Con Người

Bài thơ Ngày xuân không chỉ là một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp mà còn là một khúc nhạc vui tươi của cuộc sống con người. Ở đó, có sự hòa quyện giữa cái đẹp của đồng lúa, sông nước, bầu trời với cái đẹp của những con người hồn hậu, mộc mạc nhưng tràn đầy niềm vui, sức sống.

Anh Thơ đã vẽ nên một mùa xuân rất đỗi thân thương, không cần đến những hình ảnh cao sang mà chỉ với những cảnh vật bình dị của làng quê – một cánh én bay, một nhánh lúa xanh, một tà áo lụa phất phơ trong gió cũng đủ để ta cảm nhận trọn vẹn tinh thần của mùa xuân.

Bài thơ như một lời nhắc nhở về những giá trị giản dị nhưng đáng quý trong cuộc sống – rằng xuân không chỉ đến từ cảnh sắc đất trời mà còn từ chính lòng người, từ những niềm vui bình dị nhất của quê hương. Và chỉ khi ta biết trân trọng những điều giản đơn ấy, ta mới thực sự cảm nhận được trọn vẹn hương vị của một mùa xuân ý nghĩa.

*

Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ

Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.

Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.

Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.

Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:

“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(
Chiều xuân)

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *