Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 1
Nếu anh được gặp em chiều nay
Anh qua
Một triền núi, một cánh rừng, một con suối, một hàng cây
Và gặp em ngồi trong ánh nắng!
Giá như anh chỉ phải đi từ đầu ngày đến cuối ngày
Chỉ cần dùng một vắt cơm
Với những thời khắc bình thường nhân loại
Để gặp em cùng nụ cười chói lọi
Như một bình minh ở cuối ngày?
Anh mong
Một ngày như thế
Để mọi bông hoa
Sẽ nói điều mới mẻ
Về tấm lòng
Anh mong em
Sau bốn năm cô đơn khao khát
Em trở về với đôi vai ấm áp
Nghiêng vào anh như con đường anh đi, qua tháng, qua năm
Nhưng ngày vẫn trôi đi
Dòng suối lung linh
Trong sáng và buồn bã
Anh vẫn còn đi trong rừng
Thương khó với nhân dân
Tâm hồn thành ngọn lửa
Và buổi chiều
Những buổi chiều
Đã vang dội
Cuối rừng
Như trước cơn giông…
Mong em đừng lựa chọn nào khác
Ngoài nỗi cháy lòng của câu thơ anh…
*
Tình Yêu Trong Chiến Tranh – Những Khát Khao Giữa Ngọn Lửa Đỏ
Chiến tranh không chỉ là khói lửa và mất mát, mà còn là những khoảng lặng đầy tha thiết của tình yêu. Trong những năm tháng bom đạn, tình yêu không mất đi, mà trái lại, càng trở nên mãnh liệt, dai dẳng và cháy bỏng hơn bao giờ hết. Bài thơ Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 1 của Nguyễn Khoa Điềm là một tiếng lòng da diết, nơi người lính vừa gánh vác sứ mệnh dân tộc, vừa mang trong tim nỗi nhớ khôn nguôi về người thương.
Hành trình mong gặp lại người yêu – Giấc mơ giản dị giữa bão tố chiến tranh
“Nếu anh được gặp em chiều nay
Anh qua
Một triền núi, một cánh rừng, một con suối, một hàng cây
Và gặp em ngồi trong ánh nắng!”
Giấc mơ được gặp lại người yêu trở thành động lực, là ánh sáng cuối con đường mịt mù khói súng. Con đường ấy không chỉ là những thử thách địa hình – núi, rừng, suối – mà còn là hành trình gian nan của số phận, của thời cuộc. Nếu thế giới không có chiến tranh, có lẽ khoảng cách ấy chỉ là một ngày đường, chỉ cần “một vắt cơm” để vượt qua. Nhưng thực tại lại phũ phàng hơn, và ước mơ giản dị ấy trở nên xa vời.
Khát khao về một ngày trọn vẹn yêu thương
“Giá như anh chỉ phải đi từ đầu ngày đến cuối ngày
Chỉ cần dùng một vắt cơm
Với những thời khắc bình thường nhân loại
Để gặp em cùng nụ cười chói lọi
Như một bình minh ở cuối ngày?”
Người lính ước mơ một ngày bình thường – một ngày không tiếng súng, không đau thương, không chia cắt. Đó là giấc mộng giản đơn nhưng quý giá vô ngần. Nụ cười người yêu đối với anh chính là “bình minh ở cuối ngày” – là tia sáng rạng rỡ xóa tan mọi u ám, là niềm an ủi lớn nhất sau những tháng ngày gian khổ.
Tình yêu không lụi tàn mà trở thành động lực vượt qua thời gian
“Nhưng ngày vẫn trôi đi
Dòng suối lung linh
Trong sáng và buồn bã
Anh vẫn còn đi trong rừng
Thương khó với nhân dân
Tâm hồn thành ngọn lửa
Và buổi chiều
Những buổi chiều
Đã vang dội
Cuối rừng
Như trước cơn giông…”
Chiến tranh kéo dài, tình yêu tiếp tục bị thử thách. Người lính vẫn mãi lang thang trong những cánh rừng, không chỉ chiến đấu mà còn đồng cam cộng khổ với nhân dân. Tâm hồn anh không chỉ mang tình yêu đôi lứa mà còn là ngọn lửa của lòng yêu nước, của trách nhiệm. Những buổi chiều nơi cuối rừng không phải là khoảnh khắc yên bình, mà là sự vang dội của chiến tranh, như một cơn giông sắp ập đến.
Lời nhắn gửi đầy day dứt – Hãy đợi anh, hãy tin vào tình yêu
“Mong em đừng lựa chọn nào khác
Ngoài nỗi cháy lòng của câu thơ anh…”
Lời kết bài thơ không ủy mị, không cầu xin, mà là một lời nhắn gửi chân thành, tha thiết. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến tranh, ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao? Nhưng người lính vẫn mong người con gái ấy sẽ giữ trọn niềm tin, giữ trọn tình yêu mà họ đã vun đắp. Nếu không thể gặp nhau ngay lúc này, thì hãy để những vần thơ anh viết thay lời yêu thương, thay lời thề hẹn.
Lời kết – Tình yêu trong chiến tranh là tình yêu của sự đợi chờ và hy vọng
Những bài thơ tình viết trong chiến tranh – Bài 1 không chỉ là một bài thơ tình cá nhân, mà còn là tiếng nói chung của biết bao đôi lứa trong những năm tháng đau thương ấy. Tình yêu trong chiến tranh không được nuôi dưỡng bằng những cuộc hẹn hò, mà bằng sự chờ đợi, sự hy sinh và những vần thơ cháy bỏng. Nó không hề lụi tàn mà vẫn rực sáng, như ánh bình minh sau một ngày dài chiến đấu.
Và sau tất cả, dù chiến tranh có kéo dài bao lâu, người lính vẫn tin rằng người yêu sẽ đợi mình, như chính anh vẫn luôn hướng về cô trong từng nhịp thở, từng bước chân trên con đường kháng chiến.
*
Nguyễn Khoa Điềm – Nhà thơ và Nhà chính trị Việt Nam
Nguyễn Khoa Điềm (sinh ngày 15/4/1943), tên thật là Nguyễn Hải Dương, là một nhà thơ, nhà chính trị nổi bật của Việt Nam. Ông từng giữ nhiều chức vụ quan trọng như Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng khóa IX, Trưởng ban Tư tưởng – Văn hóa Trung ương, Bộ trưởng Bộ Văn hóa – Thông tin và Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa X.
Sinh ra tại Thừa Thiên Huế, Nguyễn Khoa Điềm xuất thân trong một gia đình có truyền thống văn hóa, là con trai của nhà báo Hải Triều. Ông học tập tại miền Bắc và tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội năm 1964. Sau đó, ông vào miền Nam tham gia phong trào học sinh, sinh viên, hoạt động trong Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, vừa chiến đấu vừa sáng tác thơ ca.
Nguyễn Khoa Điềm được biết đến với những tác phẩm mang đậm chất sử thi và tinh thần yêu nước. Tiêu biểu nhất là trường ca Mặt đường khát vọng (1974), tác phẩm thể hiện sâu sắc tinh thần dân tộc và tư tưởng về đất nước, con người Việt Nam. Ngoài ra, ông còn có nhiều tập thơ giá trị như Ngôi nhà có ngọn lửa ấm (1986), Cõi lặng (2007), và được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật.
Sau khi nghỉ hưu, ông sống tại Huế, tiếp tục đóng góp cho văn học nước nhà bằng những tác phẩm giàu ý nghĩa. Nguyễn Khoa Điềm là một trong những gương mặt tiêu biểu của nền thơ ca kháng chiến và văn học Việt Nam hiện đại.
Viên Ngọc Quý.