Thơ viết cho con – 2
Bé reo từ cửa bếp
– Mẹ ơi! Này, bông hoa!
Tay múa khoe rối rít
Mắt thỏ sáng tròn xoe
Cơm sắp rồi, chờ ghế
Mẹ ngoảnh cười hồn nhiên
Hỏi tay cầm của bé:
– Nào, hoa đâu mẹ xem?
Bé đặt tay vào mẹ
Một đài hoa gạo rơi
Lửa reo trong bếp lửa
Nghiêng vung, nồi bật cười…
*
Đóa Hoa Nhỏ Trong Đôi Tay Con
Có những khoảnh khắc bình dị trong đời sống gia đình mà ta cứ ngỡ nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới yêu thương. “Thơ viết cho con – 2” của Tô Hà chính là một bức tranh dịu dàng về khoảnh khắc ấy một khoảnh khắc giữa mẹ và con, nơi mà một bông hoa nhỏ cũng đủ làm sáng bừng không gian bếp ấm.
Tuổi thơ – những điều giản dị nhưng diệu kỳ
Bài thơ mở ra bằng hình ảnh hồn nhiên của bé, mang đến một niềm vui bất chợt:
“Bé reo từ cửa bếp
– Mẹ ơi! Này, bông hoa!
Tay múa khoe rối rít
Mắt thỏ sáng tròn xoe”
Câu thơ gợi lên hình ảnh một đứa trẻ nhỏ, hân hoan reo vang khi phát hiện ra một điều đẹp đẽ. Với bé, một bông hoa không đơn thuần chỉ là một bông hoa nó là cả một thế giới diệu kỳ, một kho báu bé con vừa tìm thấy và muốn chia sẻ ngay với mẹ. Hành động “tay múa khoe rối rít” diễn tả sự phấn khích trẻ thơ, một niềm vui trong trẻo và ngây thơ đến vô cùng.
Đôi mắt bé được tác giả ví như “mắt thỏ”, một cách so sánh đầy trìu mến, vừa gợi lên vẻ trong sáng, đáng yêu, vừa thể hiện sự tinh nghịch, hiếu động. Trong khoảnh khắc ấy, niềm vui của bé không chỉ đơn thuần đến từ bông hoa, mà còn từ sự háo hức khi muốn được mẹ cùng chung vui, muốn mẹ nhìn thấy điều đẹp đẽ bé đang nâng niu trong tay.
Tình yêu thương – một sự kết nối vô hình
Người mẹ trong bài thơ hiện lên qua một hành động giản dị nhưng tràn đầy yêu thương:
“Cơm sắp rồi, chờ ghế
Mẹ ngoảnh cười hồn nhiên
Hỏi tay cầm của bé:
– Nào, hoa đâu mẹ xem?”
Giữa những bận rộn thường ngày, người mẹ vẫn dành trọn một khoảnh khắc cho con, vẫn cười hồn nhiên, vẫn hỏi han với giọng điệu dịu dàng. Câu hỏi của mẹ không chỉ là một lời đáp lại đơn thuần, mà còn là sự đón nhận, là cách mẹ chia sẻ niềm vui nhỏ bé của con mình.
Trong thế giới của mẹ, có thể bông hoa kia chỉ là một cánh hoa gạo rơi, nhưng trong lòng đứa trẻ, đó là cả một món quà quý giá. Và mẹ, bằng trái tim bao dung và yêu thương của mình, đã trân trọng món quà ấy như một điều đẹp đẽ nhất.
Hạnh phúc giản dị – ngọn lửa của yêu thương
Khoảnh khắc đỉnh cao của bài thơ nằm ở những câu cuối, khi bé đặt bông hoa vào tay mẹ:
“Bé đặt tay vào mẹ
Một đài hoa gạo rơi
Lửa reo trong bếp lửa
Nghiêng vung, nồi bật cười…”
Bông hoa gạo nhỏ bé ấy không phải chỉ là một cánh hoa vô tri, mà là sự gửi gắm yêu thương, là biểu tượng của tình cảm trong trẻo mà con dành cho mẹ. Và mẹ, trong khoảnh khắc nhận lấy món quà ấy, không chỉ nhận một bông hoa mà còn nhận cả sự ngây thơ, hồn nhiên của con.
Không gian bếp lúc này trở nên ấm áp lạ kỳ. Hình ảnh “lửa reo trong bếp lửa” gợi lên sự ấm cúng, sự sống động của gia đình, nơi tình yêu thương tỏa sáng trong từng bữa cơm, từng khoảnh khắc đời thường. Câu thơ cuối cùng đầy sáng tạo:
“Nghiêng vung, nồi bật cười…”
Một hình ảnh nhân hóa đầy ấm áp, gợi lên tiếng nồi xào xạc, tiếng nước sôi lách tách như hòa cùng niềm vui của mẹ con. Phải chăng trong khoảnh khắc ấy, ngay cả đồ vật cũng cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ tình yêu gia đình?
Lời kết – khoảnh khắc nhỏ, hạnh phúc lớn
“Thơ viết cho con – 2” của Tô Hà là một bài thơ ngắn, nhưng lại chứa đựng cả một thế giới yêu thương. Chỉ với một khoảnh khắc nhỏ một bông hoa rơi, một câu gọi mẹ, một tiếng cười trong gian bếp tác giả đã làm sống dậy một bức tranh về hạnh phúc gia đình.
Tình yêu không nhất thiết phải là những điều lớn lao. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là một cái ngoảnh cười, một bàn tay dịu dàng đón nhận, một phút giây mẹ con cùng nhau chia sẻ một niềm vui bé nhỏ. Và chính những khoảnh khắc ấy, dù giản dị, lại là những điều đọng lại mãi trong tim như một đóa hoa nhỏ bé nhưng rực rỡ giữa cuộc đời…
*
Nhà thơ Tô Hà – Người gửi hồn vào những vần thơ Hà Nội
Tô Hà (1939 – 1991), tên thật là Lê Duy Chiểu, sinh ra tại Thường Tín, Hà Tây (nay thuộc Hà Nội). Ông không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là một cây bút gắn bó sâu sắc với mảnh đất nghìn năm văn hiến. Trong suốt cuộc đời sáng tác, Tô Hà đã để lại dấu ấn đặc biệt trong nền thơ ca Việt Nam, đặc biệt với những tác phẩm mang hơi thở của Hà Nội và cuộc sống đô thị.
Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, ông từng đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Biên tập Báo Người Hà Nội, góp phần đưa tờ báo trở thành một diễn đàn văn chương, nghệ thuật có giá trị. Sự nghiệp thơ ca của Tô Hà gắn liền với những tập thơ giàu hình ảnh và cảm xúc như Hương cỏ mặt trời (1978), Sóng nắng (1981), Hoa vừa đi vừa nở (1981), Thành phố có ngôi nhà của mình (1988), Sóng giữa lòng tay (1990), cùng tác phẩm văn xuôi Chuyện không có trong thư.
Thơ Tô Hà mang phong cách trữ tình, giàu nhạc điệu, thể hiện cái nhìn tinh tế trước những đổi thay của thời cuộc. Ông viết về Hà Nội không chỉ bằng những hoài niệm mà còn bằng tình yêu của một người đã chứng kiến sự trưởng thành và chuyển mình của thành phố. Những bài thơ của ông thường chất chứa sự giản dị nhưng sâu lắng, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm và rung động.
Cuộc đời Tô Hà tuy ngắn ngủi, ông qua đời năm 1991 do bệnh suy thận, nhưng những tác phẩm ông để lại vẫn còn vang vọng trong lòng độc giả yêu thơ. Với sự nghiệp gắn bó cùng Hà Nội và thơ ca, ông đã trở thành một phần không thể thiếu của văn học Việt Nam hiện đại.
Viên Ngọc Quý.