Cảm nhận bài thơ: Thơ viết cho con – 5

Thơ viết cho con – 5

Bàn Tay Nhỏ, Ước Mơ Lớn

Có những điều tưởng chừng bé nhỏ nhưng lại chứa đựng cả một thế giới rộng lớn. Bài thơ “Thơ viết cho con – 5” của Tô Hà là một khúc hát dịu dàng về đôi bàn tay bé nhỏ của con, bàn tay đang học hỏi, đang lớn dần theo năm tháng, đang chạm đến những điều giản dị nhưng chứa đầy yêu thương. Qua từng câu chữ, ta không chỉ thấy một đứa trẻ hồn nhiên đang trưởng thành, mà còn cảm nhận được tình yêu vô bờ của người cha dành cho con.

Bàn tay con – một mầm non của yêu thương

Ngay từ những dòng đầu tiên, nhà thơ đã khắc họa hình ảnh bàn tay con gái với tất cả sự yêu thương và nâng niu:

“Năm ngón con xoè ra
Bàn tay con gái giống cha
Đầy đặn hồng hào bé bỏng
Con níu cánh tay cha cháy nắng
Cha thơm bàn tay thơm”

Bàn tay nhỏ xinh ấy không chỉ giống cha về hình dáng, mà còn mang trong đó cả những gì cha hằng yêu thương và tin tưởng. Giữa hai bàn tay – một thô ráp vì nắng gió, một mềm mại, thơm tho – có một sợi dây kết nối vô hình nhưng bền chặt: đó là tình phụ tử.

Những hành động giản dị như con níu lấy cha, cha thơm lên tay con cũng đủ khiến lòng người đọc xao xuyến. Bởi lẽ, trong những điều bé nhỏ ấy là cả một bầu trời yêu thương mà người cha dành cho con, là sự trân trọng đối với từng khoảnh khắc con đang khôn lớn.

Bàn tay con – nơi ươm mầm những điều tốt đẹp

Bàn tay ấy không chỉ để níu giữ cha, mà còn là đôi cánh giúp con bay cao, bay xa. Nó mềm mại khi múa, khéo léo khi chơi trò nấu ăn, chăm chỉ khi tập quét nhà.

“Chơi trò chơi con tập nấu cơm
Bàn tay khéo mai ngày đỡ mẹ
Cuống chổi lớn tay con thì bé
Con tập quét nhà bằng cả hai tay”

Hình ảnh con tập làm những công việc nhỏ nhặt trong nhà vừa đáng yêu, vừa gợi lên một niềm tin về tương lai. Bàn tay con hôm nay chơi trò nấu cơm, ngày mai sẽ biết chăm lo cho mẹ. Tay con còn bé, nhưng con đã bắt đầu học cách gánh vác những điều lớn lao, học cách sẻ chia và yêu thương.

Cha nhìn con không chỉ với niềm tự hào, mà còn với một niềm hạnh phúc sâu xa. Hạnh phúc ấy không phải điều gì to tát, mà chỉ đơn giản là giây phút con vẫy tay chào khi chơi trò đu quay:

“Tay vẫy chào hớn hở cưỡi đu bay!
Cha ngửa mắt nhìn con cất cánh
Hạnh phúc quá dù chỉ là một thoáng
Được ngắm nhìn con thích thú nhường kia”

Đó là niềm vui giản dị nhưng lại có sức lan tỏa mãnh liệt. Chỉ cần thấy con vui, cha cũng thấy vui. Chỉ cần thấy con được bay cao, dù là trên chiếc đu quay, cha cũng cảm thấy như con đang dang rộng đôi cánh trên bầu trời cuộc đời.

Bàn tay con – hạt mầm của tương lai

“Đất nước nghèo chưa đủ búp bê
Con ôm gối giả bồng em bé
Con làm chị rồi con làm mẹ
Con lớn khôn như hạt như mầm”

Trong thế giới của con, không cần những món đồ đắt tiền để trở nên hạnh phúc. Chỉ với một chiếc gối, con đã có thể hóa thân thành chị, thành mẹ, học cách chăm sóc, học cách yêu thương.

Từ một bàn tay nhỏ bé, con đang lớn lên từng ngày, như một hạt mầm vươn lên trong nắng. Và cha, với tất cả yêu thương, đang dõi theo từng bước trưởng thành của con.

Lời hứa của cha – sẽ luôn bên con trên mọi hành trình

Bài thơ kết lại bằng hình ảnh thật đẹp:

“Sau mọi điều ngơ ngác lo toan
Cha lại hát theo lời con mới mẻ
Kìa lái “tàu tu” con cưỡi ghế
Cha sẽ cùng con qua bất cứ ga nào…”

Trong thế giới của con, chuyến tàu tưởng tượng đang lăn bánh, và cha – không chỉ là người bảo vệ, mà còn là người bạn đồng hành – sẽ đi cùng con trên mọi hành trình.

Cha không chỉ dõi theo con từ xa, mà còn sẵn sàng cùng con đi qua bất cứ chặng đường nào. Bất kể đó là những ngày con còn thơ bé, hay khi con đã lớn khôn, cha vẫn sẽ luôn bên con, sẵn sàng nắm lấy tay con khi cần.

Lời kết

“Thơ viết cho con – 5” là một bài thơ chứa đựng biết bao yêu thương và hy vọng. Nó không chỉ là bức tranh về một đứa trẻ đang lớn, mà còn là lời tâm sự đầy cảm xúc của một người cha – vừa tự hào, vừa xúc động, vừa muốn nắm giữ những khoảnh khắc quý giá của con mình.

Bàn tay con hôm nay còn bé nhỏ, nhưng một ngày nào đó, bàn tay ấy sẽ mạnh mẽ, vững vàng. Và dù con có đi bao xa, có trưởng thành đến thế nào, cha vẫn sẽ luôn dõi theo, luôn đồng hành – như một lời hứa không bao giờ thay đổi.

*

Nhà thơ Tô Hà – Người gửi hồn vào những vần thơ Hà Nội

Tô Hà (1939 – 1991), tên thật là Lê Duy Chiểu, sinh ra tại Thường Tín, Hà Tây (nay thuộc Hà Nội). Ông không chỉ là một nhà thơ tài hoa mà còn là một cây bút gắn bó sâu sắc với mảnh đất nghìn năm văn hiến. Trong suốt cuộc đời sáng tác, Tô Hà đã để lại dấu ấn đặc biệt trong nền thơ ca Việt Nam, đặc biệt với những tác phẩm mang hơi thở của Hà Nội và cuộc sống đô thị.

Là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, ông từng đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Biên tập Báo Người Hà Nội, góp phần đưa tờ báo trở thành một diễn đàn văn chương, nghệ thuật có giá trị. Sự nghiệp thơ ca của Tô Hà gắn liền với những tập thơ giàu hình ảnh và cảm xúc như Hương cỏ mặt trời (1978), Sóng nắng (1981), Hoa vừa đi vừa nở (1981), Thành phố có ngôi nhà của mình (1988), Sóng giữa lòng tay (1990), cùng tác phẩm văn xuôi Chuyện không có trong thư.

Thơ Tô Hà mang phong cách trữ tình, giàu nhạc điệu, thể hiện cái nhìn tinh tế trước những đổi thay của thời cuộc. Ông viết về Hà Nội không chỉ bằng những hoài niệm mà còn bằng tình yêu của một người đã chứng kiến sự trưởng thành và chuyển mình của thành phố. Những bài thơ của ông thường chất chứa sự giản dị nhưng sâu lắng, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm và rung động.

Cuộc đời Tô Hà tuy ngắn ngủi, ông qua đời năm 1991 do bệnh suy thận, nhưng những tác phẩm ông để lại vẫn còn vang vọng trong lòng độc giả yêu thơ. Với sự nghiệp gắn bó cùng Hà Nội và thơ ca, ông đã trở thành một phần không thể thiếu của văn học Việt Nam hiện đại.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *