365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 17 tháng 10: Lấy nhẫn làm sức mạnh

Nhẫn nhịn sự sỉ nhục nhất thời thì có thể trừ diệt sự thô bạo nhất thời của bản thân; tu nhẫn nại một đời thì có thể trừ diệt sự thô bạo nhất thời của bản thân; tu nhẫn nại một đời thì có thể biến đổi sự ngoan cố vô minh cả đời của người khác. Thép qua tôi luyện sở dĩ có thể nhu mềm đến mức buộc được quanh ngón tay, toàn bộ là nhờ vào chữ “Nhẫn”.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 15 tháng 10: Kiếm niềm vui

Trong cuộc đời người kiếm được triệu đô rất khó. Nhưng chúng ta có thể: Trong công việc, kiếm được niềm vui, kiếm được tự trọng; Trong cuộc sống, kiếm được lễ phép, kiếm được quan tâm; Trong thực hành tu tập, kiếm được yên tâm, kiếm được từ bi. Những niềm vui trong nội tâm thanh tịnh đó hơn cả lợi tức ngân hàng và tiền thưởng.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 14 tháng 10: Hai mươi điều khó khăn trong đời

Nghèo đói bố thí khó, giàu có học đạo khó, bỏ mạng để chết khó; Hiểu được kinh Phật khó, sinh vào thời Phật khó, nhịn sắc ly dục khó; Thấy lợi chẳng cầu khó, bị nhục không hận khó, có thế không tranh khó; Gặp chuyện vô tâm khó, học rộng đào sâu khó, diệt trừ ngã mạn khó; Không khinh ít học khó, tâm hành bình đẳng khó, không nói thị phi khó; Gặp thiện tri thức khó, kiến tính học đạo khó, tùy duyên độ người khó; Gặp cảnh không chuyển khó, thiện giải phương tiện khó.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 12 tháng 10: Dòng suối ẩn mình trong hoang mạc – Dư Vũ Thư

Đằng sau cây có một căn nhà sơ sài, có một bà sư già bước ra. Tay cầm chuỗi tràng hạt, mặt chi chít nếp nhăn nhưng lại rất trầm tĩnh. Tôi muốn hỏi, bà vì sao một mình bám trụ nơi đây? Lần đầu đến đây năm bao nhiêu tuổi? Nhưng cuối cùng cảm thấy với người xuất gia, việc truy hỏi như thế quá ư vụng về.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 10 tháng 10: Ghi chép về kiếp người

Cơ mưu thấu rõ, mọi lo lắng đều lãng quên, khen gì lầu rồng gác phượng, nói gì đến danh lợi buộc ràng. Nhàn rỗi thời đến nơi yên tĩnh, để mặc sức rượu thơ, hát một khúc xong quay về chưa muộn, ca một điệu nhạc biển bờ mênh mông. Gặp thời được thưởng ngoạn cỏ cây, hẹn một vài bẳng hữu tri kỷ đến chốn đồng hoang đến bên bờ suối chơi cờ đàn hát theo ý, nhâm nhi chén rượu ngâm thơ; hoặc bàn về thiện nhân quả báo, luận về kim cổ hưng vong; ngắm hoa cỏ non sông, nghe chim líu lo, thổi vang sáo khèn.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 8 tháng 10: Lữ quán; Biệt ly cũng có thể tươi đẹp – Lâm Thanh Huyền

Rất nhiều ký ức trong cuộc sống giống như những quán trọ nhỏ. Còn con người giống như đang cưỡi một con ngựa đưa thư không ngừng nghỉ lao về phía trước, mỗi lần quay đầu lại, những sự vật trong quá khứ vĩnh viễn trở thành những quán trọ nhỏ rời bỏ bản thân mà đi. Tất cả niềm vui và nỗi buồn, tất cả mọi lắng đọng và xúc cảm mãnh liệt, thậm chí mọi thành công và thất bại đều ở trong những quán trọ nhỏ đó, khi trời về chiều, chúng ta sẽ phải vào nghỉ ở một quán trọ khác.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 7 tháng 10: Hai tốt

Thành công và thất bại không nằm ở phong thủy, vận mệnh, quỷ thần, điều kiện thành công nằm ở chính sự kiện toàn của chính mình. Phật giáo nói rằng: “Nhân thế nào, quả thế đó”, không trải qua cày cấy vào mùa xuân hạ, làm sao có thu hoạch vào thu đông? Cho nên, một người thành công thì phải có nguyên nhân thành công; thất bại cũng có lý do tất yếu mà thất bại, thành công hay thất bại đều nằm ở chính mình, sao không thể thận trọng chứ?

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 6 tháng 10: Thơ Tô Mạn Thù

Tô Mạn Thù 蘇曼殊 (1884-1918) tên thật là Huyền Anh 玄瑛, tự Tử Cốc 子谷. Mạn Thù là pháp danh sau khi xuất gia. Ông người ở Hương Sơn, Quảng Đông, mẹ là người Nhật Bản. Năm 15 tuổi, Tô Mạn Thù sang Nhật lưu học, tham gia hoạt động cách mạng. Năm 1903 về nước dạy học tại Tô Châu một thời gian ngắn rồi xuất gia.