Mẫu thân còn sống, gọi là giàu có; mẫu thân không còn, đó gọi là nghèo khổ. Lúc mẫu thân còn sống, gọi là mặt trời đang mọc; lúc mẫu thân mất đi, đó là mặt trời lặn mất.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 10 tháng 9: Từ tuyển Âu Dương Tu
Trước chén quyết lúc quay về
Đời chưa dứt đoạn ê chề sắc xuân
Tình si một nỗi gian truân
Tự thân mình tạo trách lầm gió trăng.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 9 tháng 9: Đại học
Từ bậc Thiên tử cho đến thứ dân đều phải lấy việc rèn luyện tu dưỡng đạo đức bản thân (tu thân) làm gốc. Cái gốc của nó lộn xộn, rối ren (loạn) thì không thể nào lo liệu, sắp xếp (trị) được cái ngọn vậy. Điều quan trọng như tu thân thì coi nhẹ mà chỗ không quan trọng lại xem trọng thì chưa từng có vậy. Thế mới gọi là biết cái gốc, là đạt đến sự hiểu biết vậy.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 8 tháng 9: Đệ tử quy – Lý Dục Tú
Phàm phát ngôn tín làm đầu
Gạt và dối sao làm người
Nói nhiều lời chẳng bằng ít
Mong lời ngay chẳng gian dối
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 7 tháng 9: Thơ tuyển Trần Dần Khác
Xuân tàn vô cớ đến đây
Bên hồ một góc thương thay phận mình
Sử kinh sớm rõ sự tình
Ngắm hoa lại nhớ bạn mình năm xưa.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 6 tháng 9: Bài thơ ở ẩn trên núi
Bạc vàng như thể phù du
Da bồi tóc bạc cương nhu rõ ràng
Biết đủ thời chẳng trách than
Hương trời ngoại cảnh rộng đàn tiêu dao.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 5 tháng 9: Mười châm ngôn sống tốt – Giang Kháng Hổ
Kiệm lời: Không gõ chẳng kêu, quân tử như chuông. Trời đâu nói gì? Cảm nhận thông hiểu. Lao động: Tận tâm tận lực, là Thánh là Thần. Biết nhiều kỹ năng, rèn luyện bản thân.
Tĩnh dưỡng: Tâm trạng tinh thần chẳng hề lay động. Trong như nước lặng, vững như trường thành. Mặc tưởng: Tự xét lấy mình, kiểm thảo bản thân. Lỗi mình chấp nhận, bỏ ngụy lấy chân. Bao dung cởi mở: Vũ trụ sơn hà, vạn cổ sát na. Nhân quả bình đẳng, có tự hiểu chăng.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 4 tháng 9: Tri túc (Biết đủ)
Nếu muốn thoát khỏi mọi khổ não nên chú trọng suy nghĩ về việc “biết đủ”. Phép “biết đủ” chính là chỗ giàu có, vui vẻ, an ổn. Người biết đủ dù nằm trên mặt đất vẫn thấy yên vui; Người không biết đủ dù ở trên cảnh trời cũng chưa thỏa ý. Kẻ không biết đủ tuy giàu mà nghèo; Người biết đủ tuy nghèo mà giàu. Kẻ không biết đủ thường bị năm dục dắt dẫn; Nên người biết đủ lấy làm thương xót thay.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 3 tháng 9: Cúi đầu trước chân lý – Quách Mạt Nhược
Thời gian chính là sinh mệnh, thời gian chính là tốc độ, thời gian chính là sức mạnh. Học hành không lo ở nửa đêm gà gáy, mà chỉ sợ “bữa đực bữa cái”.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 2 tháng 9: Chuyện cuộc đời – Mạc Ngôn
Chuyện trên đời tối kỵ nhất là thập toàn thập mỹ. Bạn hãy xem mặt trăng trên bầu trời, một khi tròn đầy thì lập tức sẽ khuyết; quả trên cây một khi chín rồi thì sẽ rơi rụng. Phàm làm việc gì đều phải giữ lại chút khiếm khuyết thì mới có thể tồn tại lâu dài.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 1 tháng 9: Làm cách nào để tìm được bản thân
Từ trong kinh sách tượng Phật, thấy được mặt mũi vốn có của bản thân.
Từ trong hoa cỏ sỏi đá, nhận thức được thế giới nội tâm của bản thân.
Từ trên bồ đoàn tọa cụ, giữ vững được sinh mệnh vô hạn của bản thân.
Từ trong thị phi nhân ngã, thể nghiệm được kho báu đích thực của bản thân.
365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 31 tháng 8: Câu đối ở chùa (4)
Đại mộng ai người tỉnh trước, nhân sớm quay đầu, tin rằng Tây phương là có thật;
Khí phách tôi ngưỡng mộ từ lâu, kịp thời buông tay, từ trong hiện tại ngộ lý Không.