Cổ học tinh hoa: Thằng điên

Thằng điên

Các anh có trông thấy người phải bệnh điên bao giờ không?

Đương lúc hôn mê rồ dại, người điên lăn xuống nước, giẫm lên lửa, đâm vào chông gai, mặt hớn hở, miệng nghêu ngao, vẫn tự tin cho mình là phải.

Đến khi gặp thầy thuốc hay, hết cách chạy chữa, người điên khỏi dần và tỉnh lại.

Bà con kể chuyện lại người ấy làm lúc đang có bệnh điên, thì người ấy rùng mình lấy làm khổ. Bà con kể lại chuyện người ấy lúc uống thuốc tỉnh dần, thì người ấy vui vẻ lấy làm mừng và ân hận gặp thầy, gặp thuốc muộn quá.

Ấy người phải bệnh điên vừa còn chữa được thì như thế. Chớ nếu là người bệnh phải bệnh điên nặng không thể chữa được, thì người ấy không những không chịu phục thuốc lại còn mắng thầy thuốc làm cho mất tính thường của mình đi nữa.

Dương Minh Tử

(Theo “Cổ học tinh hoa” – Nguyễn Văn NgọcTrần Lê Nhân)

*

Lời bình:

Người điên không biết mình điên, kẻ mê muội không tự thấy lầm lạc. Khi chìm trong sai lầm, con người vẫn ngỡ mình đúng, vẫn vui vẻ lao vào nguy hiểm mà không hay biết. Chỉ khi tỉnh ngộ mới thấy hối tiếc, mới nhận ra chân lý. Nhưng nếu quá mê muội, quá cố chấp, thì chẳng những không chịu thay đổi mà còn chống đối những ai muốn giúp mình. Thức tỉnh sớm chừng nào, tránh khổ chừng ấy.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *