Giữa một thế giới ngày càng hỗn độn và cạnh tranh khốc liệt, nhiều người sau hành trình dài tranh đấu mới nhận ra rằng, điều quý giá nhất không phải là tiền tài hay danh vọng, mà là sự bình yên trong tâm hồn.

Giữa một thế giới ngày càng hỗn độn và cạnh tranh khốc liệt, nhiều người sau hành trình dài tranh đấu mới nhận ra rằng, điều quý giá nhất không phải là tiền tài hay danh vọng, mà là sự bình yên trong tâm hồn.
Bạn không cần trở thành người vĩ đại. Nhưng hãy sống sao để khi bạn ra đi, có ai đó thật lòng tiếc nuối. Hãy sống sao để khi nhắc đến bạn, người ta mỉm cười, vì từng được bạn quan tâm. Hãy sống sao để bạn không phải hối tiếc, vì đã yêu chưa đủ, vì đã tử tế chưa trọn.
Trong triết lý Phật giáo, có một câu nói ngắn gọn mà hàm súc: “Sinh là ký, tử là quy”. Một câu tám chữ, nhưng ẩn chứa cả vũ trụ nhân sinh, là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa nhìn vào kiếp người, vào sự sống và cái chết với một cái tâm bình thản, từ bi và minh triết.
Dưới ánh sáng Phật pháp, bài viết không đơn thuần là tán thán một hành giả đang chọn đời sống “vô sở trụ”, mà còn như một lời kêu gọi: Hãy sống như đất, thứ vốn bị xem là thấp hèn, nhưng trong giáo lý đạo Phật lại ẩn tàng một trí tuệ bao la và một hạnh nguyện vô lượng.
Thế giới ngày nay ngày càng trở nên vội vã, phán xét dễ dàng và giận dữ mau chóng. Trong bối cảnh ấy, câu chuyện của nhà sư Furba Tamang, người từng bị vu oan, làm nhục công khai giữa phố đông, lại trở thành một biểu tượng lặng thầm của lòng kham nhẫn, sự điềm tĩnh và tha thứ.
“Người ngu nghĩ mình ngu, nhờ vậy thành có trí. Người ngu tưởng có trí, thật xứng gọi chí ngu.” Nghe qua tưởng đơn sơ, nhưng nếu ngồi lại, tĩnh tâm quán chiếu, sẽ thấy trong đó ẩn tàng pháp vị của cả một con đường tu học. Không chỉ người mới vào đạo, mà ngay cả bậc lâu năm cũng cần luôn tự nhắc mình bằng chính câu nói này.
Sau cùng, nếu có ai hỏi tôi vì sao chọn sống đời rau củ, tôi sẽ kể họ nghe truyện đêm trăng khuyết và chiếc chuông đồng. Nhưng có thể họ chẳng cần nghe dài. Chỉ cần đặt tay lên ngực, lắng nhịp tim mình, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt bất cứ con vật nào. Trong khoảnh khắc giao thoa ấy, dẫu búa chưa buông, vách kính chưa dựng, một đóa sen từ bi đã đủ sức xô lệch con đường đẫm máu, mở ra con đường mới, con đường không còn bóng đêm.
Góc nhìn Phật pháp cho thấy: Nhân nào quả ấy, người gieo nhân thì tự chịu quả, không ai có thể thay được ai, kể cả là người thân máu mủ. Thậm chí, chính Đức Phật Thích Ca Mâu Ni cũng từng phải chứng kiến dòng họ Thích bị tru diệt, mà vẫn không thể can thiệp vào luật nhân quả của vũ trụ.
Với người hành trì Phật pháp, chiếc y cà-sa không chỉ là một y phục hình thức, mà còn là pháp khí tượng trưng cho giới đức và con đường tu tập. Vậy nên, bất cứ sự thay đổi nào về y phục, nhất là từ một vị hành giả khổ hạnh như ngài Minh Tuệ, người chọn lối sống đầu-đà, không chùa viện, không sở hữu, chỉ nương đất trời mà hành trì, đều mang những hàm nghĩa sâu xa.
Sáng ngày 3/7/2025, tại khuôn viên trú xứ của các thầy tại Bồ Đề Đạo Tràng, thánh địa linh thiêng gắn liền với sự kiện Đức Phật thành đạo, một sự kiện đầy ý nghĩa đã diễn ra: nam diễn viên nổi tiếng người Ấn Độ Gagan Malik đã đến đảnh lễ Thầy Minh Tuệ.
Có lẽ không mấy lời cảm thán nào gói gọn nghịch lý đạo đức của nhân loại sắc sảo hơn câu nói: “Ngàn năm mới có một thánh nhân, một trăm năm mới có một vĩ nhân, một chục năm mới có một hiền nhân. Còn bọn bất nhân hễ cứ 10 phút lại lòi ra một thằng. Nhờ có thánh nhân mới lộ ra bọn bất nhân!” Ẩn dưới cách ví von hóm hỉnh ấy là ba lớp suy ngẫm triết lý sâu xa về bản chất thiện–ác, cấu trúc xã hội và cơ chế “phản chiếu” của đạo đức.
Câu trả lời có lẽ là: cả hai. Donald Trump là người kết hợp giữa bản năng cá nhân cực đoan với một chiến lược chính trị lạ đời nhưng hiệu quả, ít nhất trong việc gây chú ý và huy động sự ủng hộ. Ông không điên, nhưng sẵn sàng giả điên để đạt mục tiêu. Và chính trong thế giới truyền thông quá tải thông tin và cảm xúc, khả năng thao túng hình ảnh “kẻ điên” đôi khi lại là một công cụ quyền lực, miễn là người sử dụng biết lúc nào nên dừng lại.
Phóng sinh không phải là một nghi thức biểu diễn để làm đẹp tâm linh. Đó là một pháp tu, nơi mà mỗi hành động cần được soi chiếu bởi trí tuệ, từ bi và chánh niệm. Làm thiện không đúng cách thì chưa chắc tạo phước, nhưng làm thiện sai cách chắc chắn tạo nghiệp. Hãy cứu vật khi tâm mình trong sáng, và hiểu rằng cứu được một sinh mạng mà không khởi tâm chấp thủ, ấy mới là hành động mang lại công đức thật sự.
Tu sĩ Minh Tuệ, với đời sống đầu-đà không nhà, không điện thoại, không phương tiện truyền thông, đang sống đúng tinh thần ấy. Và từ đời sống đó, Ngài chiết ra một câu ví dụ gọn ghẽ: “Múc nước biển cho vào trong thùng đậy lại thì làm sao có sóng.”
Ngài Minh Tuệ không giảng pháp, không thiết lập đạo tràng, không tranh luận đúng sai. Ngài sống như pháp, và sự hiện diện của ngài là một bài pháp không lời. Việc ngủ đứng là một bước tiến xa hơn trong hành trình tinh tấn của ngài, một lời nhắc nhở cho tất cả chúng ta rằng: giải thoát không nằm trong ngôn từ, mà trong từng tư thế của thân, nếu thân ấy là chánh niệm và tâm ấy là ly tham.
Cuối cùng, ông ngồi ở công viên mới xây, nơi từng là đất chùa xưa. Trên nền gạch cũ, trẻ con đạp xe đạp nhựa, người lớn ăn xúc xích, cười ầm ỹ. Nơi tượng Phật vỡ đầu từng đứng, giờ là tượng con gà trống cao ba mét, do một công ty thực phẩm gà tài trợ.
Thay vì chỉ phẫn nộ trước một bức ảnh gây sốc, hãy tự hỏi: Liệu hành động của Donald Trump có là biểu hiện nghịch hành của một sứ mệnh được sắp đặt từ cõi cao hơn – một dấu hiệu rằng thế giới đã mục ruỗng đến mức cần một “kẻ bị ghét” để tái tạo trật tự?
Có lẽ chưa từng có vị Tổng thống Mỹ nào khiến thế giới khó đoán như Donald Trump, người đang bước vào nhiệm kỳ thứ hai với một cơn lốc hoạt động ngoại giao dồn dập đến mức khiến giới quan sát phải sửng sốt.
Câu “Gặp Phật giết Phật, gặp ma giết ma” thường được hiểu lầm như một nghịch lý trong Phật giáo, nhưng khi đặt trong bối cảnh tư tưởng Bát Nhã và Thiền tông, đây là tuyên ngôn triệt để về nguyên lý phá chấp, nền tảng của tiến trình giải thoát. Bài viết phân tích ý nghĩa biểu tượng của “Phật” và “ma”, làm rõ vai trò của vô trụ và sự đoạn trừ tri kiến nhị nguyên trong truyền thống Thiền học Đại thừa.
Hàng năm, vào ngày mồng 10 tháng Ba âm lịch, hàng triệu người Việt từ khắp nơi đổ về Đền Hùng để tưởng nhớ các vua Hùng – những người được xem là tổ tiên khai quốc của dân tộc. Câu ca “Dù ai đi ngược về xuôi / Nhớ ngày giỗ Tổ mồng mười tháng Ba” từ lâu đã khắc sâu vào tâm thức bao thế hệ. Tuy nhiên, dưới lăng kính của sử học hiện đại, câu hỏi đặt ra là: liệu 18 đời vua Hùng có phải là một triều đại thực sự từng tồn tại, hay chỉ là biểu tượng huyền thoại được sáng tạo trong quá trình kiến tạo bản sắc dân tộc?
Trong hành trình của hai tôn giáo lớn nhất châu Á và châu Âu – Phật giáo và Thiên Chúa giáo – có hai nhân vật không phải là đấng sáng lập, không được coi là người giác ngộ tuyệt đối hay mang quyền năng thần linh, nhưng lại giữ vai trò quyết định trong việc chuyển giao, lưu giữ và truyền bá giáo pháp. Đó là Tôn giả Ananda trong Phật giáo, và Thánh Phêrô trong Thiên Chúa giáo. Dù đến từ hai bối cảnh lịch sử, văn hóa và tư tưởng khác nhau, số phận của hai người họ lại có những điểm tương đồng kỳ lạ đến mức đáng kinh ngạc.