“Trưa hè” là bài thơ của một thời chưa yêu mà đã biết khát khao, của một miền quê chưa hẹn hò mà đã có những dấu chân đầu tiên của tình xuân. Bài thơ nhắc ta nhớ rằng, tình yêu – với Nguyễn Bính – không phải là thứ cao xa, huyễn hoặc. Nó bắt đầu từ những điều rất nhỏ, từ một ánh nhìn, một tiếng cười, từ cảm giác bâng khuâng khi gặp một cô gái đi chợ giữa cánh đồng ngô.
