Bài ca không biết đủ
Hồ Đạm Am (Thanh)
Suốt ngày vất cả kiếm cơm
Mới vừa no bụng, lo thường ấm thân
Áo cơm vừa được trọn phần
Lại than phòng vắng đơn thân một mình.
Được thêm vợ đẹp con xinh
Vào ra kiêu ngạo mặc tình ngựa phi
Ngựa lừa kiệu cáng đủ thì
Lao tâm nhọc sức nghĩ suy ruộng vườn.
Trăm ngàn vạn khoảnh đồng nương
Sợ không chức tước người thường khinh chê
Thất phẩm, ngũ phẩm không mê
Tam phẩm, tứ phẩm đề huề vẫn không
Tể tướng nhất phẩm chẳng mong
Đế vương ngôi vị thỏa lòng mới thôi.
Ngồi trên thiên hạ được rồi
Mới hay sinh tử cuộc đời chẳng tha
Vọng tưởng cứ mãi sa đà
Quan tài một cỗ đưa ta trở về.
*
Bài ca biết đủ
Tiền Đức Thương (Thanh)
Suy nghĩ công việc khổ, an nhàn chính là phúc;
Suy nghĩ đói rét khổ, no ấm chính là phúc;
Suy nghĩ bệnh tật khổ, không bệnh chính là phúc;
Suy nghĩ hoạn nạn khổ; bình an chính là phúc;
Suy nghĩ ngục tù khổ, an cư chính là phúc;
Suy nghĩ chết đi khổ; đang sống chính là phúc.
— Trích từ “Giải nhân đi”
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân