Cao Phong Nguyên Diệu (Tống) (1238 – 1295)
Ba điều dạy để tử
Nếu:
1. Mở miệng động lưỡi chẳng ích người, đừng buông lời.
2. Khởi tâm động niệm không lợi chi, chớ sinh khởi.
3. Nhấc chân tiến bước đều vô dụng, khỏi hành động.
– Trích từ “Cao Phong Nguyên Diệu Thiền sư ngữ lục”
*
Họa thơ Hàn Sơn
Sở Thạch Phạm Kỳ (Minh) (1296 – 1370)
Lưỡi là gốc hưng vong
Tâm là nguồn phúc họa
Hết thảy tự làm ra
Ai bảo do trời đất.
Trồng đức như trồng cây
Gieo phúc như gieo lúa
Tích tụ cảm thấy nhiều
Khi cần thời chẳng đủ.
— Trích từ “Liên tu tất độc”
*
Bài thơ học đạo
Tính Không Diệu Phổ (Tống) (1066 – 1142)
Học đạo như giữ cấm thành
Ngày ngừa sáu giặc, tối canh não phiền
Tướng quân chủ soái luân phiên
Binh đao chẳng dấy, vững yên thái bình.
— Trích từ “Đại Minh cao tăng truyện”
*
Cao Phong Nguyên Diệu (高峰原妙; 1238-1295), còn được tôn xưng là Cao Phong Diệu Tổ (高峰妙祖), là một thiền sư Trung Quốc thời Nam Tống. Sư nối pháp của thiền sư Tuyết Nham Tổ Khâm, trở thành truyền nhân đời thứ 18 của Tông Lâm Tế, phái Hổ Khâu.
*
Phạm Kỳ 梵琦 (1296-1370) tự Đàm Diệu 曇曜, Sở Thạch 楚石, hiệu Tây Trai lão nhân 西齋老人, người Tượng Sơn, Minh Châu (Triết Giang). Ông là vị tăng phái Đại Huệ thuộc tông Lâm Tế.
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 3 tháng 2: Thơ thiền – Vương Duy