Văn thỉnh mời chúng sinh
Tô Thức (1036 – 1102)
Trước thỉnh kẻ Hoàng Vương, Đế Bá
Triều đại xưa trải quá biết bao
Đền đài chín lớp ở cao
Non sông muôn dặm chen vào một tay
Thuyền chiến phút đổi thay vượng khí
Xe loan còn rủ rỉ oan thanh
Ôi thôi!
Đỗ Quyên kêu chót tàn canh
Máu hờn nhuộm mãi trên cành đào hoa.
Lại thỉnh kẻ đăng đàn bái tướng
Dựng ngọn cờ báo thưởng hầu quan
Nghìn cân lực cử đỉnh vàng
Thân trường thành vững trăm ngàn dặm khơi
Trướng hùm lạnh, uổng đời Hãn Mã
Khói lan tràn nào gã Phàn Long!
Ôi thôi!
Ngựa nhà chiến tướng vắng không
Hoa hèn cỏ nội mấy vùng buồn thiu.
Lại thỉnh kẻ ngũ lăng tài tuấn
Phẩm hiền lương bá quận danh thần
Ban năm quan tiết trong ngần
Lòng son một tấm trung quân rõ ràng
Nhà châu huyện xa làng phụ mẫu
Xóm nước trời theo dấu thần tiên.
Ôi thôi!
Chênh chênh bể hoạn sóng nghiêng
Mờ mờ hồn bướm ly miền dương quan.
Lại thỉnh kẻ tao ông mặc khách
Lối của vàng nhà bạch vào ra
Rừng văn nhẹ bước thám hoa
Ngang cung bút chiến chơi tòa cát vi
Tan lửa đóm tiếc dày công học
Mòn đĩa nghiêng uổng nhọc chí bền.
Ôi thôi!
Lụa hồng bảy thước đề tên
Đất vàng một cụm lấp nền văn chương.
Lại thỉnh kẻ giang hồ cơ lữ
Đường Bắc Nam trải thứ hành thương
Lợi quyền muôn dặm toan đương
Ngàn vàng trữ lại trong hàng hóa buôn
Thân sương gió thịt chôn bụng cá
Bước gió mây xương rã đường dê
Ôi thôi!
Vía theo mây Bắc sè sè
Hồn theo ngọn nước xuôi về biển Đông.
Lại thỉnh kẻ nghén thai mười tháng
Lót chiếu rơm ngồi mãn ba ngày
Trước mừng loan phụng hiệp bầy
Sau thời trông giấc hùng bi cho tường
Vần cung phụng phút chường hung cát
Tuồng ngõa chương rơi nát mẹ con
Ôi thôi!
Cành hoa nở, trận mưa tuôn
Đương khi trăng tỏ gặp luồng mây xâm.
Lại thỉnh kẻ lướt xông chiến trận
Sức phương cường mình bận áo binh
Cờ điều phất bóng tương tranh
Trong chùm mũi bạc đem mình chống đương
Gan ruột nát theo trường kim cổ
Da thịt rơi đầy chỗ can qua
Ôi thôi!
Cát vàng văng vẳng tiếng ma
Mờ mờ xương trắng ai mà thu cho!
— Trích từ “Du già tập yếu diệm khẩu thí thực nghi”
*
Tô Thức (giản thể: 苏轼; phồn thể: 蘇軾; bính âm: Sū Shì, 8 tháng 1, 1037–24 tháng 8, 1101), tự Tử Chiêm (子瞻), một tự khác là Hòa Trọng (和仲), hiệu Đông Pha cư sĩ (東坡居士) nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Bài viết bạn có thể quan tâm:
2. Sóng yên gió lặng; Bài phú khi tới Xích Bích – Tô Thức – Tô Đông Pha