Không có từ tâm

Không có từ tâm

 

Một người phụ nữ ở Trung Quốc đã cấp dưỡng một vị sư hơn 20 năm. Bà đã làm một chòi nhỏ cho sư và lo việc ăn uống khi sư thiền định. Cuối cùng bà thắc mắc là không biết vị sư đã tiến bộ được gì trong suốt bao nhiêu năm.

Để tìm câu trả lời, bà nhờ một cô gái đầy ham muốn giúp một tay. “Vào ôm ông,” bà bảo cô gái, “rồi hỏi đột ngột: ‘Làm gì bây giờ?’ ”

Cô gái vào gặp sư và, chẳng nề hà gì, đến vuốt ve sư, hỏi sư phải làm thế nào về việc đó.

“Một cây mọc trên tảng đá trong mùa đông,” vị sư trả lời đầy thi vị. “Chẳng nơi đâu có hơi ấm.”

Cô gái trở về và báo cáo lại điều sư nói.

“Nghĩ đến việc tôi nuôi ông này cả 20 năm!” bà than một cách giận dữ. “Ông ta chẳng tỏ vẻ gì quan tâm đến nhu cầu của cô, chẳng hề muốn giải thích tình trạng của cô. Ông ta không cần phải đáp lại ham muốn, nhưng ít ra ông ta cũng phải tỏ lộ được một tí từ tâm.”

Bà liền đi ngay đến chòi của vị sư và đốt nó.

(Trần Đình Hoành dịch)

*

Lời bình:

Câu chuyện “Không có từ tâm” nhấn mạnh rằng tu hành không chỉ là giữ gìn sự thanh tịnh cá nhân mà còn phải có lòng từ bi và thấu hiểu con người. Vị sư, dù đã thiền định suốt 20 năm, nhưng câu trả lời của ông lại lạnh lùng như “cây mọc trên tảng đá mùa đông” – không chút hơi ấm.

Người phụ nữ không giận vì ông không đáp lại ham muốn, mà vì ông thiếu đi sự cảm thông. Đạo không chỉ là sự tĩnh lặng nội tâm mà còn là sự kết nối với cuộc đời. Nếu chỉ giữ tâm thanh tịnh mà không biết rung động trước nỗi lòng của người khác, thì đó chưa phải là giác ngộ trọn vẹn.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *