Shoun và mẹ
Shoun là một vị thầy về thiền Tào Động. Khi còn là học trò, bố của Shoun qua đời, Shoun phải chăm sóc mẹ.
Mỗi khi vào phòng thiền, Shoun luôn luôn mang mẹ đi theo. Vì có mẹ đi theo, mỗi khi Shoun viếng một tu viện, ông không thể sống chung với các vị sư khác. Vì vậy Shoun xây một nhà nhỏ để lo cho mẹ. Shoun chép lại kinh sách, và thi ca nhà Phật, và nhờ đó nhận được ít tiền mua thực phẩm.
Khi Shoun mua cá cho mẹ, người ta chế giễu ông, vì người tu hành không được ăn cá. Nhưng Shoun không màng. Tuy nhiên, mẹ của Shoun thì buồn, thấy con mình bị cười chê. Cuối cùng bà nói với Shoun: “Mẹ nghĩ là mẹ sẽ thành ni cô. Mẹ cũng có thể ăn chay được.” Bà thành ni cô, và mẹ con nghiên cứu chung với nhau.
Shoun yêu nhạc và là nhạc sĩ giỏi về đàn hạc, Mẹ shoun cũng chơi đàn hạc. Những đêm trăng tròn hai mẹ con chơi đàn với nhau.
Có một đêm một cô gái trẻ đi ngang nhà và nghe nhạc. Cảm xúc quá, cô bèn mời Shoun đến nhà cô đêm hôm sau và đánh đàn. Shoun đồng ý. Vài ngày sau Shoun gặp lại cô ấy ngoài phố và cám ơn lòng hiếu khách của cô. Mọi người cười chê, vì Shoun đã đến nhà một cô gái làng chơi.
Ngày nọ Shoun đi thuyết giảng ở một chùa xa. Vài tháng sau ông trở về nhà và biết mẹ vừa chết. Các bạn không biết tìm ông ở đâu, nên tang lễ đã bắt đầu.
Shoun bước lên, dùng gậy gõ vào quan tài. “Mẹ, con đã về đây,” ông nói.
“Mẹ mừng con đã về,” ông trả lời thế cho mẹ.
“Vâng, con cũng mừng,” Shoun trả lời. Rồi ông nói mới mọi người quanh ông: “Lễ tang đã xong. Các bạn có thể hỏa táng.”
Khi Shoun đã rất già, ông biết ngày cuối đã gần kề. Một buổi sáng, ông gọi các đệ tử lại quanh ông, nói cho họ biết ông sẽ ra đi vào lúc trưa. Thắp nhang trước ảnh mẹ và thầy cũ, ông viết một bài thơ:
Năm mươi sáu năm gắng sống tử tế
Đi đường tôi trong thế giới này
Giờ mưa đã ngừng, mây đã hết
Trời trong xanh một mảnh trăng đầy
Các đệ tử đứng quanh ông, tụng kinh, và Shoun ra đi khi kinh còn đang tụng.
(Trần Đình Hoành dịch)
*
Lời bình
Câu chuyện này thể hiện sự hiếu thảo, tự do tư tưởng và sự giải thoát trong Thiền.
Shoun là một thiền sư nhưng không bị ràng buộc bởi quy tắc cứng nhắc. Ông chăm sóc mẹ với lòng hiếu thảo, dù điều đó khiến ông bị hiểu lầm và chỉ trích. Ông cũng không ngại tiếp xúc với những người bên ngoài giới tu hành, miễn là lòng ông trong sạch.
Phân đoạn về lễ tang của mẹ Shoun là một khoảnh khắc đầy tính Thiền – ông không bi lụy mà đối diện với sự thật về cái chết bằng sự chấp nhận hoàn toàn. Việc Shoun tự biết trước ngày mất và ra đi một cách thanh thản càng khẳng định sự giác ngộ của ông.
Bài thơ cuối cùng của ông cũng thể hiện sự tự do và an nhiên trước cái chết:
Mưa đã ngừng, mây đã hết, chỉ còn bầu trời trong xanh với vầng trăng tròn đó là biểu tượng của sự tỉnh thức trọn vẹn, không còn vướng bận gì với thế gian.
Viên Ngọc Quý.