Một vòng tay
Xe đưa chủ tịch vượt cầu
Chiếc cầu giặc vừa phá hoại.
Một bóng người đang bò ngược lại
Vụt đứng nghiêm – Báo cáo cầu cong…
Một phút lặng im, tay chủ tịch ôm vòng
Người chiến sĩ áo còn lấy máu, đất
Hơi bom giặc đánh anh vừa ngát.
Tỉnh ra lửa cháy ngang sông.
Một phút lặng im, tay chữ tịch ôm vòng
Giữa khói lửa, anh công an lặng lặng
Nghẹn nước mãi mà lòng vui vô hạn
Anh đã được về tình mẹ thương yêu.
Cuộc đóng trên cầu, trưa nắng lửa nhiêu.
Mùa mưa, rét mình, đêm vắng vẻ.
Anh vẫn đứng trên cầu bảo vệ
Cho đôi bờ hoa nhịp ngược, xuôi.
Ngày tết hương qua, ngày lễ hoa cưới
Anh đứng đó, nhìn người đi lại.
Có những đôi kém nhau xe cưới.
Có những tác hiền âu yếm tiễn con.
Xe quân đi tiền tuyến dập dồn.
Xe rau đến nội thành tươi mát
Xe cán bộ, công nhân tấp nập.
Xe lãnh tụ qua cầu, tay vẫy yêu thương.
Giặc đến, hôm nay hùng hổ trút bom
Phả cuộc sống qua cầu dứt đoạn.
Chúng muốn giết cả anh.
Nhưng chúng đâu ngờ vượt lầm bữa đạn
Bên tay Đảng đến nâng niu.
Giữa nhịp cầu cong giữa khói lửa reo
Anh vụt thấy người dang lớn bồng.
Giơ thổi rộng, dưới chân ào sóng
Cầu lại nói đôi bờ, anh vẫn vững đầu sông…
Gia Lâm, 15-5-1972
*
Một Vòng Tay – Biểu Tượng Của Sự Chở Che Và Gắn Kết
Bài thơ Một vòng tay của nhà thơ Anh Thơ khắc họa hình ảnh người chiến sĩ bảo vệ cây cầu giữa chiến tranh ác liệt, đồng thời làm nổi bật tình cảm thiêng liêng giữa lãnh tụ và nhân dân. Hình ảnh “một vòng tay” không chỉ là một cử chỉ đơn thuần, mà còn là biểu tượng của sự che chở, của tình đồng chí, tình yêu thương và lòng tin vào ngày mai chiến thắng.
Người Chiến Sĩ Trên Cây Cầu Cong
Bài thơ mở ra với cảnh một cây cầu bị giặc phá hoại. Trong khói lửa hoang tàn, bóng dáng người chiến sĩ vẫn hiện lên kiên cường, lặng lẽ:
“Một bóng người đang bò ngược lại
Vụt đứng nghiêm – Báo cáo cầu cong…”
Chỉ một câu báo cáo ngắn gọn nhưng chứa đựng cả tinh thần thép. “Cầu cong” – tức là cầu chưa gãy hẳn, vẫn còn đứng vững, cũng giống như người lính ấy, dẫu thân thể nhuốm máu, dẫu trải qua những giây phút sinh tử, vẫn hiên ngang nơi tuyến lửa, bảo vệ cây cầu nối liền hai bờ quê hương.
Rồi khoảnh khắc đầy xúc động diễn ra:
“Một phút lặng im, tay chủ tịch ôm vòng
Người chiến sĩ áo còn lấm máu, đất
Hơi bom giặc đánh anh vừa ngất.
Tỉnh ra lửa cháy ngang sông.”
Một phút lặng im – không phải vì đau thương hay mất mát, mà là phút giây của sự gắn kết, của tình yêu thương vô hạn giữa vị lãnh tụ và người lính. Chủ tịch không cần lời hoa mỹ, chỉ một vòng tay ôm trọn, nhưng trong đó chứa cả lòng biết ơn, sự trân trọng, sự chia sẻ với những người đang hy sinh vì đất nước.
Cây Cầu – Nhân Chứng Của Những Dòng Người Qua Lại
Cây cầu không chỉ là công trình giao thông, mà còn là chứng nhân của bao cuộc đời, bao dòng chảy thời gian:
“Ngày tết hương qua, ngày lễ hoa cưới
Anh đứng đó, nhìn người đi lại.
Có những đôi kém nhau xe cưới.
Có những bà hiền âu yếm tiễn con.”
Bên dòng sông lặng lẽ trôi, cây cầu chứng kiến biết bao niềm vui, hạnh phúc của người dân. Những đám cưới, những chuyến xe, những người mẹ tiễn con lên đường – tất cả đều đi qua dưới đôi mắt của người chiến sĩ âm thầm canh gác.
Nhưng rồi, chiến tranh ập đến, những giấc mơ thanh bình bị cắt ngang bởi bom đạn:
“Giặc đến, hôm nay hùng hổ trút bom
Phả cuộc sống qua cầu dứt đoạn.
Chúng muốn giết cả anh.“*
Kẻ thù không chỉ muốn phá hủy cây cầu, mà còn muốn triệt tiêu sự sống, giết chết những người bảo vệ nó. Nhưng kẻ thù không thể ngờ rằng, trong vòng tay của Đảng, của nhân dân, những người chiến sĩ ấy không bao giờ gục ngã.
Một Vòng Tay – Biểu Tượng Của Tình Yêu Thương Và Sự Tiếp Nối
Hình ảnh vòng tay Chủ tịch ôm lấy người chiến sĩ không chỉ là cử chỉ yêu thương, mà còn là sự khẳng định: đất nước này không bao giờ bỏ rơi những người đã chiến đấu vì nó. Người lính ấy, dù bị thương, dù trải qua lửa đạn, vẫn đứng đó, như một phần của cây cầu, như một nhịp nối liền giữa hai bờ lý tưởng và thực tiễn, giữa hy sinh và chiến thắng:
“Cầu lại nói đôi bờ, anh vẫn vững đầu sông…”
Cây cầu có thể bị đánh cong, nhưng không bao giờ bị gãy. Người chiến sĩ có thể đổ máu, nhưng không bao giờ khuất phục. Vòng tay của Chủ tịch không chỉ là sự chở che, mà còn là động lực, là sức mạnh để những con người ấy tiếp tục vững vàng trước giông bão.
Lời Kết
Bài thơ Một vòng tay không chỉ là câu chuyện về một người lính và một cây cầu, mà còn là biểu tượng của sự kiên cường, của tình đồng chí, của niềm tin mãnh liệt vào tương lai. Tình yêu thương của lãnh tụ, của nhân dân chính là sức mạnh vô hình giúp những người chiến sĩ vượt qua mọi thử thách, giữ vững từng tấc đất quê hương.
Và dù chiến tranh có tàn phá đến đâu, vẫn sẽ luôn có những vòng tay nối liền những trái tim yêu nước, để cây cầu của đất nước không bao giờ sụp đổ.
*
Nhà thơ Anh Thơ – Người vẽ tranh quê bằng thơ
Anh Thơ (1918 – 2005), tên thật là Vương Kiều Ân, là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Bà nổi tiếng từ năm 17 tuổi với tập thơ Bức tranh quê, đoạt giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn, mở ra một hướng đi riêng trong phong trào Thơ mới: thơ về nông thôn, thiên nhiên Bắc Bộ với những hình ảnh bình dị, đầy chất trữ tình.
Sinh ra trong một gia đình Nho học, cuộc sống kín cổng cao tường đã hun đúc trong bà một tâm hồn nhạy cảm, luôn khát khao tự do. Những câu thơ của Anh Thơ không chỉ vẽ nên bức tranh làng quê thanh bình mà còn phản ánh nỗi niềm sâu lắng của người phụ nữ trước những ràng buộc xã hội.
Sau Cách mạng tháng Tám, bà tham gia Việt Minh, giữ nhiều trọng trách trong Hội Phụ nữ, tiếp tục sáng tác thơ ca ngợi người phụ nữ hậu phương, vẻ đẹp cuộc sống mới và tinh thần đấu tranh anh dũng của dân tộc. Bà là một trong những hội viên đầu tiên của Hội Nhà văn Việt Nam, từng giữ vị trí ủy viên Ban chấp hành Hội.
Với những đóng góp lớn cho văn học, Anh Thơ được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật năm 2007. Những vần thơ của bà vẫn mãi ngân vang, gợi lên trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết:
“Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời…”
(Chiều xuân)
Viên Ngọc Quý.