Bài thơ Đợi – Vũ Quần Phương

Đợi

Vũ Quần Phương

Anh đứng trên cầu đợi em
Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm
Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy
Nước chảy bên lòng, anh đợi em

Anh đứng trên cầu nắng hạ
Nắng soi bên ấy lại bên này
Đợi em. Em đến? Em không đến?
Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây!

Anh đứng trên cầu đợi em
Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời đất quen thành lạ
Nước chảy… kìa em, anh đợi em.


(Bài thơ này đã được nhạc sĩ Huy Thục phổ nhạc thành bài hát cùng tên.)

*

Đôi dòng cảm nhận về bài thơ Đợi của Vũ Quần Phương

Bài thơ Đợi của Vũ Quần Phương là một bản hòa ca trữ tình, thấm đượm chất lãng mạn và suy tư về tình yêu. Qua từng câu chữ, tác giả khắc họa hình ảnh một người con trai đứng đợi bên cầu – một hình ảnh biểu tượng cho sự kiên nhẫn, lòng chung thủy và niềm tin bất diệt vào tình yêu.

Mở đầu bài thơ, hình ảnh “anh đứng trên cầu đợi em” được lặp đi lặp lại, như một điệp khúc chạm vào trái tim người đọc. Dưới chân cầu, dòng nước không ngừng trôi, vừa gợi sự vĩnh cửu của thời gian, vừa là ẩn dụ cho dòng chảy cuộc đời. Dẫu thời gian có trôi qua, lòng người con trai vẫn kiên định, “nước chảy bên lòng, anh đợi em”. Tình yêu ở đây không chỉ là một cảm xúc đơn thuần, mà còn là một sự hy sinh lặng lẽ và bền bỉ.

Ở khổ thơ thứ hai, tác giả mang đến một không gian tràn đầy ánh nắng – ánh sáng của hy vọng. Nhưng cùng lúc, sự day dứt cũng len lỏi qua từng câu chữ. “Đợi em. Em đến? Em không đến?” – câu hỏi vang lên như một tiếng lòng khắc khoải, bấp bênh giữa niềm hy vọng và nỗi sợ hãi. Dù ánh nắng tắt đi, nhân vật trữ tình vẫn đứng mãi nơi đó, như một lời khẳng định mạnh mẽ rằng tình yêu của anh không bao giờ phai nhạt.

Khổ thơ cuối cùng là sự kết tinh của nỗi niềm và ý chí chờ đợi. “Đứng một ngày đất lạ thành quen, đứng một đời đất quen thành lạ” – thời gian và không gian như hóa vô nghĩa trước sức mạnh của tình yêu. Hình ảnh “kìa em, anh đợi em” bỗng sáng bừng, như một niềm tin mãnh liệt rằng tình yêu chân thành sẽ chạm đến người mình mong nhớ.

Bài thơ Đợi của Vũ Quần Phương không chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn thuần, mà còn là biểu tượng cho lòng nhẫn nại, niềm tin và sự thủy chung. Qua giai điệu âm nhạc của nhạc sĩ Huy Thục, bài thơ lại càng thăng hoa, chạm đến trái tim của biết bao thế hệ. Trong đời, ai chưa từng một lần đứng đợi? Và ai chưa từng cảm thấy trái tim mình rung lên bởi tình yêu như dòng nước cứ mãi chảy dưới chân cầu? Bài thơ để lại trong lòng người đọc một dư vị vừa ngọt ngào vừa xót xa, nhưng trên hết, nó nhắc nhở chúng ta rằng tình yêu đích thực luôn đáng để chờ đợi.

*

Vũ Quần Phương – Nhà thơ của những rung động tinh tế

Vũ Quần Phương (sinh năm 1940) là một nhà thơ, nhà phê bình văn học nổi bật của nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông quê ở Hà Nam, gắn bó lâu dài với Hà Nội, và từng là bác sĩ trước khi chuyển hướng hoàn toàn sang sáng tác văn chương.

Thơ Vũ Quần Phương mang phong cách giản dị, gần gũi nhưng sâu sắc, giàu cảm xúc và đầy tinh tế. Những tác phẩm của ông thường khai thác vẻ đẹp trong những điều bình dị, qua đó chạm đến những rung động sâu xa trong tâm hồn người đọc. Các bài thơ như Áo đỏ“, “Gửi một người bạn“, “Đợi”, “Nói với em”, “Mùa xuân đi rất khẽ”, “Trước biển”, hay “Nhớ” là những ví dụ tiêu biểu cho tài năng sáng tác của ông.

Ngoài sáng tác, ông còn đóng góp lớn trong lĩnh vực lý luận, phê bình văn học, là một cây bút uy tín với những nhận định sâu sắc. Vũ Quần Phương đã khẳng định tên tuổi của mình không chỉ là một nhà thơ mà còn là người góp phần làm phong phú đời sống văn học Việt Nam.

Viên Ngọc Quý.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *