Lần thứ ba em tôi lên xe hoa – Hạnh phúc cuối cùng cũng đến

Tôi đã rơi nước mắt thêm một lần nữa khi viết ra những dòng chữ này. Lần thứ ba em tôi lên xe hoa, nhìn em trong bộ váy cưới, tay bế con, bên cạnh là người đàn ông yêu thương em hết lòng, tôi không cầm được nước mắt. Trong lòng tôi thầm nhủ: “Em gái à, gần 20 năm qua, em đã quá vất vả rồi. Giờ đây, em đã có một tổ ấm thực sự. Anh tin rằng, từ nay về sau, em sẽ mãi hạnh phúc và em xứng đáng có được những điều giản dị ấy”.

*

Tôi có một người em gái con dì ruột nhưng tôi vẫn luôn coi em như em ruột của mình mặc dù không phải khi nào tôi cũng thực hiện đầy đủ bổn phận của một người anh. Em tôi xinh đẹp, giỏi giang, mạnh mẽ và độc lập. Cuộc đời em có lẽ giống như một bộ phim dài, với những cung bậc cảm xúc chất chứa biết bao nước mắt, những khổ đau và cả những khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa.

Em tôi không chỉ thông minh mà còn rất có tài trong công việc làm ăn. Em có thể tự lập, tự kiếm tiền, tự đứng vững giữa cuộc đời. Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, em vẫn là một người phụ nữ, khao khát một mái ấm gia đình, khao khát một hạnh phúc trọn vẹn như bao người khác.

Lần đầu tiên em lên xe hoa – hạnh phúc ngắn ngủi

Năm 21 tuổi, em lên xe hoa lần đầu tiên. Một đám cưới đơn giản, ấm cúng với đầy ắp những lời chúc phúc. Tôi nhớ ánh mắt em lấp lánh niềm vui khi bước vào lễ đường, khi nắm tay chồng, khi bắt đầu một hành trình mới của cuộc đời.

Những tưởng đó sẽ là bến đỗ bình yên của em, nhưng cuộc đời không như là mơ. Nhiều năm trôi qua, em vẫn không thể sinh con. Gia đình hai bên khi ấy còn khó khăn, không có điều kiện chữa chạy. Nhìn người chồng mà mình yêu thương, nhìn ánh mắt mong ngóng của gia đình chồng, em trăn trở, dằn vặt. Và rồi, em quyết định rời đi, để anh có cơ hội tìm một người vợ khác – người có thể cho anh một đứa con nối dõi.

Lần đầu tiên trong đời, em tôi bước ra khỏi cánh cửa hôn nhân, mang theo những giấc mơ dang dở…

Cuộc hôn nhân thứ hai – yêu thương nhưng vẫn không trọn vẹn

Vài năm sau, em lại khoác lên mình chiếc váy cưới, lần thứ hai bước lên xe hoa. Người chồng thứ hai yêu thương em hết lòng, gia đình chồng cũng đối xử với em như con gái ruột.

Em cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ, một người con dâu, chăm sóc chồng chu đáo, hiếu thuận với bố mẹ chồng. Nhưng số phận như muốn thử thách em thêm một lần nữa. Nhiều năm trôi qua, dù đã cố gắng, em vẫn không thể có con.

Nỗi đau lần này còn lớn hơn lần trước. Vì gia đình chồng càng yêu thương bao nhiêu, em lại càng thấy day dứt bấy nhiêu. Những đêm em khóc một mình, những lần về quê tâm sự với tôi trong nghẹn ngào: “Em thương họ lắm, nhưng em không thể ích kỷ được. Em không thể để anh ấy sống cả đời mà không có con”.

Và rồi, một lần nữa, chính em lại là người ra đi…

Những năm tháng cô đơn và vực dậy sau đổ vỡ

Sau cuộc hôn nhân thứ hai, em lao vào công việc. Em không cho phép mình yếu đuối, không cho phép mình gục ngã. Em tự lập, gây dựng sự nghiệp, tạo dựng một cuộc sống ổn định cho mình.

Nhìn em ngày càng mạnh mẽ, ngày càng bản lĩnh, tôi vừa thương vừa khâm phục. Nhưng trong ánh mắt em, dù cố gắng che giấu đến đâu, tôi vẫn thấy những nỗi buồn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Một tình yêu mới và hy vọng le lói

Rồi một ngày, một chàng trai xuất hiện. Anh ấy bằng tuổi em, chưa từng kết hôn. Anh biết quá khứ của em, biết những đau đớn em đã trải qua, nhưng không bận tâm. Anh chỉ yêu con người của em – người phụ nữ đã từng chịu nhiều tổn thương nhưng vẫn vững vàng đứng giữa cuộc đời.

Dù cảm động trước tình yêu ấy, em vẫn do dự. Em nói với anh một điều kiện:
“Chỉ khi nào có con, em mới đồng ý về chung một nhà.”

Có lẽ vì yêu em quá nhiều, anh không hề e ngại. Cùng với sự động viên của gia đình, em quyết định đi chữa trị. Sau bao năm dằn vặt và đau khổ, phép màu cuối cùng cũng đến.

Ngày em báo tin mình mang thai, cả gia đình như vỡ òa. Em đã khóc, khóc như một đứa trẻ, khóc vì những năm tháng cô đơn, vì những nỗi đau đã qua, và vì hạnh phúc cuối cùng cũng mỉm cười với em.

Lần thứ ba em lên xe hoa – lần này là vì hạnh phúc

Rồi một ngày đẹp trời, tôi nhận được cuộc gọi từ em. Giọng em vui mừng:
“Anh à, chúng em quyết định tổ chức đám cưới! Em đã hai lần mặc váy cưới, nên không muốn rườm rà. Nhưng đây là lần đầu tiên của anh ấy, em muốn tổ chức một đám cưới chỉn chu, đàng hoàng.”

Giây phút ấy, tôi lặng đi. Lần này, em không lên xe hoa trong nước mắt, không ra đi trong dằn vặt. Lần này, em bước vào hôn nhân với niềm hạnh phúc viên mãn.

Sáng hôm cưới em, tôi lấy ra bộ vest đã mặc trong ngày cưới của mình. Tôi nói với vợ: “Hôm nay, vợ chồng mình phải mặc thật đẹp, để đưa em gái về nhà chồng.”

Đứng nhìn em trong bộ váy cưới, tay bế con, bên cạnh là người đàn ông yêu thương em hết lòng, tôi không cầm được nước mắt. Trong lòng tôi thầm nhủ: “Em gái à, gần 20 năm qua, em đã quá vất vả rồi. Giờ đây, em đã có một tổ ấm thực sự. Anh tin rằng, từ nay về sau, em sẽ mãi hạnh phúc và em xứng đáng có được những điều giản dị ấy”.

Hưng Hòa.

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *