Ghi chép về kiếp người
Thẩm Phúc (Thanh) (1763 – 1825)
Thế sự mịt mù, thời gian hữu hạn, hà tất phải bôn ba vất vả? Cuộc đời bận bịu, tranh cãi hơn thua, sao chẳng biết vinh nhục có số, được mất khó lường? Hãy nhìn gió thu ở Kim Cốc, đêm trăng nơi Ô Giang, cung A Phòng lạnh lẽo, lầu Đổng Tước hoang tàn mà ngộ ra rằng, vinh hoa như sương trên cánh mỏng, phú quý tựa sương mai đầu cỏ.
Cơ mưu thấu rõ, mọi lo lắng đều lãng quên, khen gì lầu rồng gác phượng, nói gì đến danh lợi buộc ràng. Nhàn rỗi thời đến nơi yên tĩnh, để mặc sức rượu thơ, hát một khúc xong quay về chưa muộn, ca một điệu nhạc biển bờ mênh mông. Gặp thời được thưởng ngoạn cỏ cây, hẹn một vài bẳng hữu tri kỷ đến chốn đồng hoang đến bên bờ suối chơi cờ đàn hát theo ý, nhâm nhi chén rượu ngâm thơ; hoặc bàn về thiện nhân quả báo, luận về kim cổ hưng vong; ngắm hoa cỏ non sông, nghe chim líu lo, thổi vang sáo khèn.
— Trích từ “Phù sinh lục ký”
Bài viết bạn có thể quan tâm: