365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 17 tháng 11: Bài ca ngắn – Tào Tháo

Bài ca ngắn

Tào Tháo (Đông Hán) (155 – 220)

Trước rượu ca vang, nhân sinh mấy độ? Khác gì sương mai, ngày qua lắm khổ? Mạnh mẽ hăng hái, ưu tư khó phai. Sầu sao lý giải, rượu ấy uống ngay. Cổ áo xanh xanh, lòng ta chênh vênh. Vì ai nên nỗi, trầm ngâm chẳng yên. Ăn cỏ đồng vắng, hươu hú gọi nhau. Nhà thêm khách quý, vui suốt đêm thâu. Vằng vặc trăng soi, bao giờ mới thôi? Buồn riêng một nỗi, biết lúc nào vơi. Rong ruổi đông tây, thật lãng phí thay! Những lần gặp gỡ, nhớ ghi tình này. Trăng sáng sao thưa, quạ về chốn xưa. Liệng bay tan tác, chẳng chỗ nương nhờ. Không sợ núi cao, chẳng ngại biển sâu. Chu Công nghiền ngẫm, thiên hạ quay đầu.

— Trích từ “Tống Thư”

*

Nỗi nhớ xa cách

Nguyên Chẩn (Đường) (779 – 831)

Biển qua rồi sợ chi sóng nước

Vượt Vu Sơn mây bước vững chân

Trăm hoa tuyệt sắc chẳng cần

Nửa tâm vui đạo, nửa tâm tặng người.

*

Khiến đau thương

Ngày vui trước vui bàn chuyện ma chay

Mà nay vội đến có ai hay?

Áo quần mang tặng cho người hết

Chiếc hộp may vá vẫn còn đây.

Người xưa hiện về trong giấc mộng

Báo cho giúp những việc ước mong

Vợ chồng tình nghĩa sâu như biển

Trải qua khổ cực mới tỏ lòng.

— Trích từ “Toàn Đương thi”

Bài viết bạn có thể quan tâm: 

365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *