Khuyên bảo cần kiệm
Lữ Mông Chính (Tống) (946 – 1011)
Chăm lười đều do một niệm sinh
Dẫn theo hưng bại của gia đình
Sự nghiệp vốn nhờ nơi chăm chỉ
Lười biếng sao mong đạt hoa vinh.
Trẻ thời giàu nhất vốn thời gian
Hai chữ nhân duyên vốn lỡ làng
Công danh sự nghiệp luôn bận rộn
Tục trần há rảnh để hỏi han
Sáng sớm bình minh thức dậy ngay
Gia đình vất vả dạ xót thay
Khuynh gia bại sản do tham ngủ
Chây lười biếng nhác anh có hay?
Tiết kiệm cuộc đời mới cao sang
Chớ lầm phung phí ấy vẻ vang
Vất vả mưu sinh thương ghi nhớ
Đừng để ngày sau khóc oán than.
Gia đình năm tháng phải lo toan
Cáng đáng trước sau khéo chu toàn
Giàu sang nhớ phòng khi bất trắc
Về sau mới chẳng sống gian nan.
*
Khuyên người chớ tham lam
Gian xảo rồi cũng nghèo cùng
Trời cao ấy chẳng khoan dung lọc lừa
Phú quý gian xảo nếu ưa
Thế gian thấm đượm mấy mùa gió Tây.
Tiền tài sinh mệnh ai hay
Không cầu ham muốn treo ngay niệm đầu
Hiểu rõ nguồn gốc thâm sâu
Mỉm cười nhân thế chẳng sầu phù vân.
Ngày đêm mải miết ân cần
Tranh giành sách lược cân phân rõ ràng
Ai hay tiền lộ mênh mang
Trót đem ân oán chặn đàng tử sinh.
Chớ mong thuận lợi riêng mình
Thiệt thòi một chút ân tình đậm sâu
Tâm này nếu chẳng tìm cầu
Khen chê nhân thế đôi câu sợ gì?
— Trích từ “Tăng quảng hiền văn”
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân