365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 17 tháng 2: Thơ Đào Uyên Minh

Đào Tiềm (Tấn) (365 – 427)

Về quê sống

Núi Nam gieo đậu dưới chân

Đậu chưa kịp mọc cỏ dần tối xanh.

Ruộng hoang cuốc bởi sạch sanh

Đội trăng bước vội chân nhanh trở về.

Đường cây cỏ rợp lối mê

Sương vương ướt đẫm dầm dề áo ta.

Sá gì sương thấy buốt da

Chỉ mong kịp bước về nhà đêm nay.

*

Uống rượu

Nhà tre giữa cõi tục

Không ngựa xe ồn vang

Hỏi anh sao được vậy?

Lòng xa cảnh tự an.

Dưới rào đông hái cúc

Nhàn nhã trông núi Nam

Ánh tà dương buông xuống

Đàn chim muộn bay về.

Cảnh ấy mê hồn mộng

Có ý lời chẳng thông.

*

Tức cảnh sinh tình

Nhà của ta ở đâu

Bụi trần chốn nương dâu

Phiêu theo con gió thổi

Thân này muộn ưu sầu.

Đâu đâu cũng huynh đệ

Câu nệ chi thân sơ

Mừng vui khi gặp mặt

Chia nhau chén rượu thơ.

Thanh xuân khó lặp lại

Bình minh đâu lần hai

Nỗ lực thời gắng sức

Năm tháng nào đợi ai.

*

Bài từ “Về đi thôi!”

Về đi thôi!

Ruộng vườn sắp hoang vu sao chưa về?

Đã tự nguyện đem lòng mình cho hình hài sai khiến

Sao còn buồn khổ lại sầu bi?

Hiểu dĩ vãng không còn sửa nổi

Biết tương lai có thể đổi thay

Đường mê quả thật còn dài

Ngộ ra mới biết xưa nay lỗi lầm.

— Trích từ “Đào Uyên Minh tập”.

*

Đào Tiềm (陶潛, 365 – 427), biểu tự Nguyên Lượng (元亮), hiệu Uyên Minh (淵明), lại có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh (五柳先生), là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống.

Bài viết bạn có thể quan tâm: Quy khứ lai từ – Đào Tiềm

Bạn cũng có thể thích..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *