Điệu Vũ lâm linh
Liễu Vĩnh (Tống) (987 – 1053)
Trước đình lúc chiều tà, ve lạnh kêu buồn thảm thiết, mưa rào vừa chợt ngớt. Tiệc rượu tiễn đưa nơi cửa thành, không gỡ được mối sầu vương đang lúc lưu luyến, thuyền lan đã giục giã ra đi.
Nắm tay nhìn nhau bịn rịn, mắt rưng rưng giọt lệ hồng, nghẹn ngào khó nói nên lời. Nghĩ cảnh người phải ra đi, khói sóng trải dài mịt mù ngàn dặm, mây chiều man mác buồn trôi, bầu trời nước Sở bao la.
Kẻ đa tình xưa nay vẫn buồn chuyện biệt ly, lại chịu thêm sao nổi tiết thu lạnh hiu hắt. Đêm nay khi tỉnh rượu sẽ ở nơi nào, bờ dương liễu gió sớm trăng tàn. Từ nay cho đến nhiều năm về sau nữa, dù là tiết lành hay cảnh đẹp thì cũng thấy trống rỗng mà thôi. Dù cho có ngàn loại phong tình biết thổ lộ cùng ai.
— Trích từ “Toàn Tống từ”
*
Chim khách bay đêm
Lữ Bích Thành (1883 – 1943)
Tình xuân mắc lưới trần, ai giải mối tơ vương? Ngẫm thấu mười hai nhân duyên. Vẫn dựa vào bốn Thánh đế, cầm hoa thử chuyển tâm. Ca Lăng hót tiếng diệu kỳ, cảnh báo chim điêu chim én, nhà cháy khó lòng yên. Sao chịu nổi biển đen, mặc dù gió lạnh, quỷ La sát thối chuyển.
Nhìn khắp sắc Không u ám, huyễn ảnh càng phải làm sao, đến đi giữa cõi nhân thiên. Quay đầu chuyển sang vạn kiếp, say mê trần đời, tan giữa khói mây. Quả vị A la hán, chứng pháp vô sinh, chỉ là được cá quên nơm. Giống như áo mỏng, như cánh bướm dễ cởi, lại có phương pháp cao thâm tự độ, thử bước sơ thiền xem sao.
— Trích từ “Lữ Bích Thành từ tuyển”
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân