Ghi lại đêm đi dạo ở chùa Thừa Thiên
Tô Thức (Tống) (1036 – 1101)
Đêm ngày 12 tháng 10 năm Nguyên Phong thứ 6, vừa thay áo muốn ngủ, ánh trăng rọi vào cửa sổ, lòng tự nhiên thấy vui mừng nên tôi đứng dậy đi bộ. Lòng thầm nghĩ chẳng ai muốn đi dạo cùng, tôi bèn đến chùa Thừa Thiên tìm gặp Trương Hoài Dân. Vừa hay Hoài Dân cũng chưa ngủ, hai người chúng tôi cùng đi bộ trong sân.
Ánh trăng sáng soi khắp khoảng sân rộng ngỡ như có nước; trong nước rong rêu và rau hạnh đan xen, nhưng lại là bóng trúc tùng bách.
Đêm nào không trăng? Nơi nào không tùng bách? Chỉ thiếu hai người nhàn nhã như chúng ta.
*
Thủy điệu ca đầu
Trung Thu năm Bính Thìn (tức năm 1076), uống rượu vui đến sáng, nhớ đến em là Tử Do, liền làm bài từ này.
Trăng sáng lúc nào mới có? Nâng rượu hỏi trời xanh.
Không biết trên cung trời, đêm nay thuộc năm nao?
Ta muốn cưỡi gió quay về, chỉ sợ lầu quỳnh cửa ngọc, trên cao không chịu rét nổi.
Đứng dậy múa dưới ánh trăng, xin hỏi trên trời có vui bằng cõi nhân gian?
Trăng chiếu đỉnh lầu, sang rèm cửa sổ khiến người thao thức.
Chẳng nên hờn chăng, sao lúc biệt ly trăng lại tròn?
Người có buồn vui ly hợp, trăng có đầy vơi mờ tỏ, việc này xưa nay chẳng vẹn toàn.
Chỉ mong người thân bình an kiện khang, tuy nghìn dặm xa cách, nhưng cùng hưởng ánh trăng này.
*
Nhớ Nô Kiều – Xích Bích hoài cổ
Dòng sông cuồn cuộn chảy về Đông,
Vùi lấp nhân vật anh hùng xưa nay còn không.
Lũy cổ thành quách phía Tây,
Người bảo lấy Tam Quốc, Chu Du trận Xích Bích.
Đá rối mây xen,
Sóng tung bờ rạn,
Cuộn bốc bọt nước như tuyết trắng xóa.
Non sông hùng tráng như tranh vẽ,
Một thủa bao nhiêu hào kiệt hiện ra.
Xa nghe Công Cẩn gió xuân đắc ý,
Tiểu Kiều tuyệt mỹ vừa mới lên kiệu hoa.
Anh hùng phong cách khí chất đầy trời,
Phe phẩy quạt khăn, quân cơ bàn luận.
Địch tiêu tan thuyền người khó diệt,
Nay ta thả hồn về nơi đất cũ chiến trận xưa.
Đa tình mỉm cười khóc mếu,
Ta nay đã ngả màu.
Đời người khác gì giấc mộng,
Một chén trên sông, kính anh hùng mời ánh nguyệt.
— Trích từ “”Đông Pha từ”
*
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân