Đỗ Phủ (Đường) (712 – 770)
Tặng cư sĩ họ Vệ
Đời người không gặp nhau, như Sâm Thương hai sao,
Đêm nay lại đêm nào, dưới ánh đèn chung nhau.
Tuổi trẻ trong thoảng chốc, hai ta tóc sương phai,
Bạn cũ mất quá nửa, giật mình dạ xót thay!
Hai mươi năm ròng rã, tôi lại đến thăm anh,
Ngày ấy anh chưa vợ, nay con cháu đầy nhà.
Mỉm cười hỏi bạn cha, bác từ phương nào đến,
Câu chuyện chưa hồi kết, đã giục lo rượu cơm.
Đêm mưa rau hè thơm, cơm kê vàng lẫn gạo,
Anh bảo hội ngộ khó, mười chén rót liền tay.
Rượu ngon vẫn chưa say, say tấm lòng bằng hữu,
Sớm mai này cách biệt, mịt mù tựa khói sương.
Nỗi niềm đêm ở đất khách
Gió nhẹ lay bờ cỏ, cột buồm thuyền đơn côi,
Sao rơi trên đồng vắng, sông dài ánh trăng trôi.
Chẳng vì văn vang tiếng, già thôi khéo từ quan,
Trôi dạt lênh đênh mãi, lẻ loi cánh chim ngàn.
Mưa vui đêm xuân
Mưa lành khéo chọn tiết xuân
Theo cơn gió mát đượm nhuần cảnh đêm
Thanh âm vạn vật nhẹ tênh
Đồng hoang chim chóc điểm thêm mây vần.
Lửa vàng một đốm tay châm
Thuyền trên sông vắng âm thầm rực soi
Qua đêm mưa gió đầy trời
Sớm ra thức giấc hoa tươi khắp thành.
— Trích từ “Toàn Đường thi”
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân