Bài ca thức tỉnh thế gian
Hám Sơn Đức Thanh (Minh) (1546- 1623)
Sóng gió trần lao mãi mịt mờ
Nhu hòa, nhẫn nhục đợm ý thơ
Duyên đến tùy thời theo tuế nguyệt
An phận, khiêm nhường cõi mộng mơ.
Đừng che mê muội lấy tâm ta
Lỗi người bàn luận chớ sa đà
Cẩn thận tương giao đâu phiền muộn
Nhẫn nại thực hành phúc hà sa.
Cung cứng dây kia liền đứt đoạn
Rước họa vào thân bởi cực đoan
Dao này dễ mẻ vì sắc bén
Lỗi lầm do sống quá mưu toan.
Thị phi tranh luận ấy xưa nay
Luận bàn nhân ngã chuyện thường ngày
Thế sự vốn nhiều ưu với khuyết
Vô thường bèo bọt khổ thân này.
Nhẫn chịu thiệt thòi tránh bi ai
Nhường thêm một bước có gì sai
Ngày xuân rặng liễu khoe trước gió
Thu đến cúc vàng tuyệt trần ai.
Vinh hoa tựa nửa đêm giấc mộng
Phú quý, sương tháng chín chợt không
Sinh lão bệnh tử ai thay được
Cay đắng, ngọt bùi chớ ngóng trông.
Thế nhân danh lợi cậy thông minh
Trời xưa vốn vậy vốn lặng thinh
Nịnh hót, tham lam sa địa ngục
Công bằng, chính trực thiên đường sinh.
Chồn chết sớm vì thân tỏa hương
Tằm nhả tơ mạng có hằng thường?
Liều thuốc dưỡng thần an tâm trí
Hài hòa khí chất giữ tình thương.
Khi sống tiền vàng phí tâm can
Ra đi tay trắng có gì mang?
Buồn vui, ly hợp đau lòng mãi
Thọ yểu giàu sang cũng sang trang.
Thôi đừng tranh giành với thắng thua
Trăm năm cõi tạm có gì đua
Chuông vang trống vội chiều tiễn biệt
Quê hương xa tít ai biết chưa?
— Trích từ “Liên tu tất độc”
Bài viết bạn có thể quan tâm: 365 ngày cho cuộc lữ hành – Trải nghiệm từ kinh điển Phật giáo và văn học Trung Hoa- Lời tựa của Đại sư Tinh Vân