365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 30 tháng 4: Thấu tỏ đời người

Ta trở thành một con người vừa thuận theo tự nhiên nhưng lại sống tự do và hạnh phúc. Điều đó giống như một vở kịch, diễn viên ưu tú hiểu rõ vai diễn của mình là giả, nhưng vẫn diễn xuất một cách xuất thần, chân thực, tự nhiên và vui vẻ hơn chính cuộc sống hiện thực.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 28 tháng 4: Đọc sách và làm người

“Làm người” là một môn học phải bắt đầu học từ lúc mới sinh ra cho đến lúc tuổi xế chiều vẫn phải tiếp tục gắng sức học tập, nỗ lực thực hiện. Đây chính là “học tập đến già, thực hiện đến già”. Học làm người là việc làm không bao giờ có giới hạn cả.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 27 tháng 4: Bàn về cuộc đời tuổi trẻ

“Người Tần không kịp tự thương cho mình khi mất nước, mà người đời sau lại vội than thở cho họ. Tuy vậy, nhưng người đời sau cũng chỉ biết than thở cho người Tần mà không biết lấy đó làm gương cho chính mình, lại khiến người đời sau nữa phải than thở”. Bi kịch lớn nhất ở trên đời chẳng gì bằng: “Người đời sau nhìn người hôm nay, cũng giống như người đời nay nhìn người ngày xưa”.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 21 tháng 4: Xử thế; Tĩnh lặng

Những bậc tu đạo đã sớm không còn quan tâm đến những trần lao, phiền não, nên tự nhiên cảm nhận được cảnh giới của sự tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng đó không phải là việc nín nhịn không nói, mà là không có điều gì đáng nói. Đó gọi là: “Người biết không nói, người nói không biết”.

365 ngày cho cuộc lữ hành – Ngày 20 tháng 4: Tâm an bình àn

Tràn đầy là bước đường dẫn đến hao tổn; tổn hao lại chính là đang dần tràn đầy.
Hao tổn bản thân nhưng lại ích lợi cho tha nhân.
Bên ngoài họ được tâm bình khí hòa, thì bên trong cũng được yên dạ, thảnh thơi;
Vừa bình vừa an thì phúc tự nhiên sẽ ở đó.