Cuộc đời khổ nạn như đá mài dao.
Thêm một phần khổ nạn, tăng một phần kiên nhẫn; Thêm một phần giày vò, tăng một phần nghị lực.

Cuộc đời khổ nạn như đá mài dao.
Thêm một phần khổ nạn, tăng một phần kiên nhẫn; Thêm một phần giày vò, tăng một phần nghị lực.
Lúc chịu khổ giữ tinh thần vui vẻ; Lúc tủi thân mong giữ đạo công bằng; Lúc bận rộn tâm thảnh thơi, an nhàn; bị chỉ trích biết khởi niệm từ bi.
Tâm lượng một người lớn bao nhiêu thì sự nghiệp của họ lớn bấy nhiêu;
Tâm năng một người bao dung bao nhiêu thì thành tựu của họ lớn bấy nhiêu.
Mỗi người đều là một họa sĩ tô vẽ nên thế giới cuộc đời của chính mình; Mỗi người đều là một kỹ sư xây đắp nên hình tượng tươi đẹp của chính mình.
Cầu người chẳng bằng cầu mình, cầu tài chẳng bằng cầu kiệm;
Cầu danh chẳng bằng tùy phận, cầu an chẳng bằng giữ giới;
Cầu giúp chẳng bằng kết thiện duyên, cầu phúc chẳng bằng tu thân.
Chịu cống hiến sẽ thành tài;
Được cống hiến sẽ thành nhân tài;
Không chịu cống hiến thì khó lòng thành công;
Không được cống hiến thì khó có thành tựu.
Bậc đại trí không xem nổi tiếng làm niềm vui, đại thiện của con người nằm ở chỗ biết sai mà sửa;
Người nhân nghĩa không xem “vô khổ” làm niềm vui, chí đức của con người nằm ở chỗ làm thiện khắp thiên hạ.
Mục đích của lời nói không nằm ở chỗ thể hiện bản thân mà ở chỗ gọi mở cho người nghe; Mục đích của hành động không nằm ở chỗ tốt lành cho bản thân mà ở phục vụ cho mọi người.
Một lòng muốn “sở hữu” chẳng bằng đề xướng “dùng thứ có được”;
“Sở hữu” chỉ là người giàu có; “dùng thứ có được” mới là người trí tuệ.
Lấy cho đi làm hạnh phúc sẽ không tham; lấy bận rộn làm niềm vui sẽ không buồn khổ;
Lấy cần mẫn làm giàu có sẽ không nghèo; lấy nhẫn nhịn làm sức mạnh sẽ không sợ hãi.
Người không dám nhìn lại truyền thống thì không có quá khứ;
Người không muốn nhìn về phía trước thì chẳng có tương lai;
Người không thể nắm lấy trước mắt thì chẳng có hiện tại;
Người không thể làm chủ bản thân thì không thể tồn tại.
Giàu có thật sự là niềm vui chứ không phải là tài sản;
Nghèo khó thực sự là vô tri chứ không phải là thiếu tiền.
Kẻ thù lớn nhất của cuộc đời, không phải là người khác mà là chính mình;
Thắng lợi lớn nhất của cuộc đời, không phải là chế ngự được kẻ địch mà là biết kiềm chế bản thân.
Trí tuệ cuộc đời Phật Quang Tinh Vân (1927 – 2023) Cuộc đời có vui có buồn mới đầy đủ; Cuộc đời có thành có bại mới hợp lý; Cuộc đời có được có mất mới công bằng; Cuộc đời có sinh có tử mới tự nhiên. Cuộc sống nhập thế là lấy có làm …
Cây cối không trải qua nắng chiếu mưa dầm thì chẳng thể cao lớn;
Người tài không trải qua trăm nghìn khổ luyện thì không thể kiện toàn.
Hành động được lặp lại sẽ trở thành thói quen; Thói quen được định hình sẽ trở thành cá tính; Xu hướng của cá tính sẽ trở thành vận mệnh; Vận mệnh tốt hay xấu sẽ quyết định cuộc đời.
Thôi đừng tranh giành với thắng thua
Trăm năm cõi tạm có gì đua
Chuông vang trống vội chiều tiễn biệt
Quê hương xa tít ai biết chưa?
Ngày 20 tháng 3 năm 1994, Chủ tịch Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc làm bài thơ này tặng Đại sư Tinh Vân.
Chớ mong thuận lợi riêng mình
Thiệt thòi một chút ân tình đậm sâu
Tâm này nếu chẳng tìm cầu
Khen chê nhân thế đôi câu sợ gì?
Nhớ quê là chiếc tem nho nhỏ.
Tôi ở đầu này, mẹ ở đầu kia.
Sau khi lớn lên,
Nhớ quê là chiếc vé tàu xinh xắn.
Tôi ở đầu này, vợ đầu kia.
Ngược xuôi Nam Bắc khắp Tây Đông, thấy rõ cuộc đời vốn trống không.
Trời cũng không, đất cũng không, đời người mù mịt ở trong lồng.
Trời cũng không, trăng cũng không, đến đi qua lại có gì công?
Ruộng cũng không, nhà cũng không, thay tên đổi chủ biết bao lần?
Vàng cũng không, bạc cũng không, chết rồi tay nắm có gì không?
Khi thấy người khác có chút điểm mạnh, điểm tốt, nên từ bỏ cái tôi để thuận theo, hơn nữa còn nên tán dương và khích lệ họ nhân rộng thêm điều tốt lành đó. Trong cuộc sống hằng ngày, từng lời nói, hành động phải theo quy tắc, không nên lấy cái tôi làm đầu. Những người vĩ đại trong thiên hạ đều thực hiện công việc theo quy tắc trên.
Nghe rằng, chư Phật xuất thế, thân cũng dều được sinh ra từ cha mẹ, cũng như vạn loại hữu tình đều do trời đất che chở. Cho nên không có cha mẹ thì chẳng thể có thân này, không có đất trời thì chẳng thể trưởng thành. Tất cả đều thấm nhuần ân dưỡng dục của cha mẹ, thọ nhận đức bao dung của đất trời.