Tiếng chuông nhắc nhở

Thường ngày, thân ta tuy ở đây, nhưng tâm ta lại chạy lăng xăng, khi tìm về quá khứ, lúc mộng tưởng tương lai… Và Mỗi khi tiếng chuông đồng hồ vang lên, như nhắc ta đưa tâm trở về với thân, để rồi cả thân và tâm ta thực sự có mặt bây giờ và ở đây trong giây phút hiện tại.

Diệu Pháp Liên Hoa

Hoa đã nở từ những gì vất bỏ
Nên Như Lai từ mỗi một hàm linh
Thế sao em không theo hạnh “Bất khinh”
Cung kính Lễ từng Phàm Phu tục tử./.

Tăng sĩ và đống phân

“Ngày xưa ta trắng trẻo, thơm tho biết nhường nào, thế mà kể từ ngày đi qua nhà ngươi ta mới hôi thối thế này. Ngươi hãy mau tránh thật xa ta ra, tránh xa ta ra” đống phân quát.

Mạn thuật bài 5 – Nguyễn Trãi

Bài thơ nói lên tâm trạng của một đại trí thức bị quản thúc tại gia, dù chấp nhận và an vui với hiện tại nhưng lòng vẫn canh cánh việc nước việc dân.

Hai cái chăn

Giàu, đâu phải có hại đến đạo đức; nghèo, cũng đâu phải có lợi cho đạo đức. Giàu hay nghèo là một vấn đề thuộc phẩm chứ không phải thuộc lượng. Người tự do là tự do, không phải nhờ giàu có mới có tự do, cũng không phải bị nghèo mà mất tự do.

Ba câu hỏi khó của nhà vua – Lev Tolstoy

“Chỉ có một thời gian quan trọng mà thôi, đó là thời gian hiện tại, là giờ phút hiện tại. Giờ phút hiện tại quan trọng bởi vì đó là thời gian duy nhất trong đó ta có thể làm chủ được ta. Và nhân vật quan trọng nhất là kẻ đang cụ thể sống với ta, đang đứng trước mặt ta, bởi vì ai biết được là mình sẽ đương đầu làm việc với những kẻ nào trong tương lai. Công việc quan trọng nhất là công việc làm cho người đang cụ thể sống bên ta, đang đứng trước mặt ta được hạnh phúc, bởi vì đó là ý nghĩa chính của đời sống.

Sau trước – Thi sĩ Quách Tấn

Trước Tết Mai là hoa
Sau Tết Mai là củi
Trước bao nhiêu nâng niu
Sau bấy nhiêu hất hủi
Nâng niu Mai chẳng mừng
Hất hủi Mai không tủi

Tâm không – Thiền sư Viên Chiếu

Thân như tường vách đã lung lay
Đau đáu người đời luống xót thay
Nếu đạt tâm không không tướng sắc
Sắc không ẩn hiện mặc xoay vần.

Xuân Vãn – Trần Nhân Tông

Thuở bé chưa từng rõ sắc không, 
Xuân về hoa nở rộn trong lòng. 
Chúa Xuân nay bị ta khám phá, 
Thiền bản, bồ đoàn, ngắm cánh hồng. 

Lòng mẹ của Nguyễn Bính

Ðưa con ra đến cửa buồng thôi,
 Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
 Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc
 Ðêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.

Linh dược trị khổ đau

… Một người không biết khổ đau thì sẽ không biết hạnh phúc là gì. Có trải qua khổ đau, ta mới có được sự hiểu biết và thương yêu. Hiểu biết và thương yêu làm ra chất liệu của hạnh phúc chân thật. Người nào không biết hiểu, không biết thương thì không thể có được hạnh phúc.

Những bóng người trên sân ga

Một lần nữa đọc “Những bóng người trên sân ga”, mình lại có thêm một lần để nhìn lại và rồi để hiểu, để thương cho những thân phận người, mà ở đó có hình ảnh của bố, của mẹ, của chị và … của chính mình./.

Nhìn đời trong chiếc gương soi

Trong cuộc sống hằng ngày, nếu chúng ta có khả năng nhìn vào gương soi để thấy được con người thật của mình để thương yêu, chấp nhận, trân quý; cũng như từ từ chăm sóc được những liên hệ tình cảm với cha mẹ, con cháu, bạn bè, với chính mình, học làm tri kỉ của chính mình thì khi những đợt sóng đó đi lên, chúng ta có thể buông thư và mỉm cười được

Nghệ thuật không nói – Thiền sư Thích Nhất Hạnh

Đạo Bụt có phương pháp gọi là tịnh khẩu. Tịnh khẩu tức là không nói, làm cho miệng núi lửa đừng phun. Dù có lửa trong ta nhưng ta không để cho nó phun ra, mà tìm cách cho lửa trở về nguyên quán, đem an ninh đến cho ta và cho những người chung quanh.

Ngày nhàn – Nguyễn Trãi

…Ðã biết cửa quyền nhiều hiểm hóc,
Cho hay đường lợi cực quanh co.
Tuồng ni cốc được bề hơn thiệt,
Chưa dễ bằng ai đắn với đo./.