Bồ tát dùng phương tiện gì để hóa độ chúng sinh?
Một là thuận theo tâm ý chúng sinh;
Hai là phát tâm tùy hỷ với công đức người khác;
Ba là sám hối dứt trừ tội lỗi;
Bốn là hết lòng khuyến thỉnh chư Phật trụ thế, chuyển pháp luân.

Bồ tát dùng phương tiện gì để hóa độ chúng sinh?
Một là thuận theo tâm ý chúng sinh;
Hai là phát tâm tùy hỷ với công đức người khác;
Ba là sám hối dứt trừ tội lỗi;
Bốn là hết lòng khuyến thỉnh chư Phật trụ thế, chuyển pháp luân.
“…Tương tự, sống ở trên đời, mỗi chúng ta phải lao động làm việc, trải nghiệm và rèn giũa tâm chí, rèn luyện cốt cách. Cuộc sống nếu không trải qua muôn ngàn sinh tử thì làm sao nhận được cái tinh anh vượt qua của sinh tử muôn ngàn? Làm sao có thể ngộ đạo, có thể thành công được?…”
Những bậc tu đạo đã sớm không còn quan tâm đến những trần lao, phiền não, nên tự nhiên cảm nhận được cảnh giới của sự tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng đó không phải là việc nín nhịn không nói, mà là không có điều gì đáng nói. Đó gọi là: “Người biết không nói, người nói không biết”.
Tràn đầy là bước đường dẫn đến hao tổn; tổn hao lại chính là đang dần tràn đầy.
Hao tổn bản thân nhưng lại ích lợi cho tha nhân.
Bên ngoài họ được tâm bình khí hòa, thì bên trong cũng được yên dạ, thảnh thơi;
Vừa bình vừa an thì phúc tự nhiên sẽ ở đó.
Không đạm bạc biết đủ thì ý chí chẳng cao thượng, để những việc bên ngoài làm ảnh hưởng thì mục đích lâu dài, to lớn sao đạt được.
Học tập cần tâm tĩnh lặng chuyên chú, muốn có tài năng thì cần phải học hành.
Cả ngày vất vả chỉ vì ăn, đủ ăn rồi lại lo mặc đẹp. Khoác lụa lên người ngẩng đầu lại chê nhà nóc thấp.
Dựng được nhà lớn lầu cao, lại mong có vợ đẹp bên cạnh giường. Vợ đẹp thiếp xinh đều đủ cả, lại muốn trước cửa có ngựa chờ. Mang tiền mua được ngựa tốt, lại thích nhiều kẻ hầu người hạ.
ôn trọng tự do của người khác, lấy thực hành năm điều răn của Đức Phật thay cho chiếm đoạt.
Tôn trọng giá trị của sự sống, lấy hỷ xả bố thí thay cho việc làm tổn hại sự sống.
Tôn trọng sở hữu của quần chúng, cùng nhau hưởng phúc lợi thay cho tự tư tự lợi.
Tôn trọng sự sống của muôn loài, lấy bảo vệ môi trường sống thay cho tàn phá giết chóc.
Lý Thanh Chiếu (李清照, 1084 – 1155), hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, cùng Tân Khí Tật xưng gọi Tế Nam nhị An; 濟南二安.
Trong lòng khắc ghi ba chữ “Ta là Phật”, điều đó phát huy tác dụng rất lớn khi đối nhân xử thế.
Ngô Thừa Ân (吳承恩) (1500/1506 – 1581), tự Nhữ Trung (汝忠), hiệu Xạ Dương sơn nhân (射陽山人), là một nhà văn, nhà thơ Trung Quốc, sống trong thời nhà Minh.
Chúng ta phải dùng lòng từ bi để mở rộng lòng yêu thương, dùng trí tuệ để tịnh hóa những điều yêu thương, dùng tấm lòng tôn trọng để đối xử với những điều yêu thương, dùng sự hy sinh để thành tựu cho điều yêu thương. Giữa mọi người nếu có thể tương thân tương ái thì vũ trụ thế gian này rộng lớn biết bao!
Qua một phen thất bại tăng một phần kiến thức.
Dung một phen hung bạo thêm một phần rộng lượng.
Bớt một phần toan tính thêm một phần đạo nghĩa.
Học một phần nhường nhịn nhận một phần thuận lợi.
Tăng một phần hưởng thụ giảm một phần phúc báo.
Thêm một phần thể nghiệm hiểu một phần lẽ sống.
Văn Thiên Tường (文天祥, 1236 – 1283 là thừa tướng trung nghĩa lẫm liệt nhà Nam Tống, một thi sĩ nổi tiếng mà tư tưởng yêu nước đã thấm đượm trong thi văn của ông.
Ông là một vị anh hùng dân tộc của Trung Quốc, là 1 trong 5 vị quan thời Nam Tống (cùng với Nhạc Phi, Lý Cương, Hàn Thế Trung, Triệu Đỉnh) được thờ tại Đế vương miếu (历代帝王庙) thời nhà Minh, nhà Thanh xây dựng, trong đó thờ những vị quan văn, võ tướng được đánh giá là tài năng và tận trung nhất qua các triều đại.
Muốn đi đường xa ắt phải bắt đầu từ chỗ gần, cần lên chốn cao ắt phải bắt đầu từ nơi thấp.
Ba người cùng đi chung, tất có người là thầy của ta.
Ta chọn điều tốt để học theo, còn điều chưa lành thì tránh đi.
Đồng nọ làm gương mang về
Xiêm y, áo mũ chỉnh tề uy nghi.
Tích xưa chuyện cũ còn ghi
Gương soi hưng phế thịnh suy rõ ràng.
Mọi điều hay lẽ phải trên thế gian này, hết thảy đều là Phật pháp! “Có Phật pháp là có biện pháp”, thật sự là như thế!
Mạnh Hạo Nhiên 孟浩然 (689-740) tên Hạo, tự Hạo Nhiên, hiệu Mạnh sơn nhân 孟山人, là nhà thơ Trung Quốc thời nhà Đường, cùng thời với Trần Tử Ngang, thuộc thế hệ đàn anh của Lý Bạch. Lý Bạch rất hâm mộ học vấn, tài năng và nhân cách của Mạnh Hạo Nhiên.
Núi không cao nhưng có tiên thì vang tiếng; Sông không sâu nhưng có rồng ắt linh thiêng. Căn nhà đơn sơ, nhờ đức ta mà dạng danh
Rêu phủ trên thềm, cỏ xanh giăng khắp lối, Cười nói có danh nho, đến đi không khách tục.
Mong người trao cho quả ngọt hạnh phúc, nhưng cũng tặng thêm đôi chút thất bại để rèn luyện;
Mong người cho vườn hoa vui vẻ, nhưng cũng tặng thêm đôi chút gai góc và cỏ hoang.
Để em bé hiểu được giá trị của lòng biết ơn, hình thành mỹ đức báo đáp phụng sự cho người, cho đời;
Đi đứng trong nhà phải thuận hòa với tất cả, không tranh chấp hơn thua, thì gia đình hạnh phúc như hoa sen đang mùa nở rộ.
Sống ở trong nhà, sớm dậy mở cửa, tối then cài, xách nước gánh củi chẳng nề hà, nên biết Phật khi còn phàm phu cũng làm việc nhà.